Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:44:22
Lượt xem: 24
Bàn tròn trong phòng bao rất lớn, Quý Tư Hàm và Kỷ Yến Xuyên một nam một bắc ngồi đối diện, giống như là hai đầu chân trời góc bể, bàn tròn cách ở giữa giống như là khe núi thật sâu, ngăn cách giữa hai người.
Quý Tư Hàm mở thực đơn ra, phát hiện toàn bộ chữ trên thực đơn đều là chữ viết bằng bút lông, vô cùng khí khái, nhìn giống như là mọi người viết, phối ảnh chụp thật, tạo cảm giác rất muốn ăn.
“Muốn ăn gì không?" Kỷ Yến Xuyên mở thực đơn, nhìn qua nhìn lại, hỏi ý kiến Quý Tư Hàm.
Quý Tư Hàm gọi mấy món trông rất đặc sắc, lại gọi một món ngọt.
“Em cũng không biết cái gì ngon, chỉ mấy món này thôi. Còn lại anh chọn đi." Quý Tư Hàm trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
“Vậy cứ như cũ đi.” Kỷ Yến Xuyên khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ, giải thích với Quý Tư Hàm: "Trước kia, anh thường tới đây ăn món đặc sắc của Hải Thành, có hương vị rất độc đáo.”
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Nhân viên phục vụ cho hai người thêm trà xong liền cầm thực đơn rời khỏi phòng bao.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cúi đầu, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, không khí trở nên xấu hổ.
Quý Tư Hàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nước trà trước mắt, hương trà theo khói xoay quanh, ngón tay cô vuốt ve mép chén trà một chút, có ý muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ lẫn nhau, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
[Sao đột nhiên lại xấu hổ?]
[Nói gì đi chứ!]
[Không biết có phải cách quá xa hay không, cảm thấy thật xa cách.]
[Tại sao lại có cảm giác giống như đang hẹn hò xem mắt với một người lạ vậy...]
[A a a Quý Tư Hàm, mày đang suy nghĩ cái gì vậy?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-120.html.]
Quý Tư Hàm ngăn lại suy nghĩ miên man trong đầu, cầm lấy chén trà thổi nhẹ vài cái, che giấu mặt đỏ tim đập của mình.
Kỷ Yến Xuyên thấp giọng nở nụ cười, đặt bộ đồ ăn trước mặt lên bàn xoay thủy tinh, đồ gốm sứ va chạm với thủy tinh, phát ra tiếng vang nhẹ.
Quý Tư Hàm bị tiếng động bên Kỷ Yến Xuyên hấp dẫn, ngẩng đầu lên, mặt mang tò mò nhìn, không biết Kỷ Yến Xuyên muốn làm gì.
Anh đứng lên, bình tĩnh đến gần Quý Tư Hàm, ngồi bên tay phải cô.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc và xấu hổ của Quý Tư Hàm, anh đưa tay xoay bàn một chút, đem đồ ăn chuyển tới trước mặt mình lấy xuống bày ra.
“Bây giờ chúng ta có thể gần nhau hơn một chút." Trong giọng nói của Kỷ Yến Xuyên lộ ra vẻ quyến rũ mập mờ, đáy mắt mang theo sự dịu dàng và cưng chiều, đối diện với Quý Tư Hàm.
Hơi thở của cây tuyết tùng tỏa ra từ cơ thể anh, và khoảnh khắc cô nhìn anh, toàn bộ tâm trí của Quý Tư Hàm đã bị đôi mắt của anh thu hút, và cô không khỏi rơi vào cái bẫy dịu dàng mà anh đã giăng ra.
Đôi mắt của anh ở phía sau kính mắt, trong đó phảng phất có vòng xoáy màu đen, khiến Quý Tư Hàm muốn tiếp tục thâm nhập tìm tòi nghiên cứu thần bí của anh.
Kỷ Yến Xuyên tinh tế nhìn người trước mắt, dù mặt mũi thanh tú, đôi môi hồng hay bất kỳ nơi nào đều phù hợp tâm ý của anh.
Đôi mắt của cô giống như đáy hồ trong suốt, vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng không ngừng hiện lên, dần dần hóa thành si mê.
Kỷ Yến Xuyên nguyện hóa thành cá chìm xuống đáy hồ, chỉ muốn cùng cô chung sống.
Đối diện nhau, hai người càng dựa càng gần, càng dựa càng gần.
Dần dần có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp từ mũi anh và anh có thể ngửi được mùi thơm trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi dán sát chóp mũi. Gần như đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.