Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả nhà nghe tiếng lòng của tôi đi vả mặt người cha cặn bã và đứa con riêng trà xanh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:54:24
Lượt xem: 87

Chỉ là cãi nhau vài câu với con gái nuôi trong nhà mà bố tôi đã tàn nhẫn vứt tôi xuống từ cửa sổ tầng 30, dẫn đến việc tôi bỏ m-ạ-n-g ngay tại chỗ.

 

Sau khi ch-ếc tôi không tan biến mất, mà là biến thành linh hồn theo bên cạnh bố tôi.

 

Vì vậy tôi biết hết tất cả bí mật của bố.

 

Ông ta cưới mẹ tôi chỉ vì trèo cao, sự thật là, ông ta sớm đã có người phụ nữ mình thích, người phụ nữ đó còn sinh cho ông ta một cô con gái, cũng chính là con gái nuôi Lâm Kiều Kiều ở nhà chúng tôi.

 

Từ khi bố tôi tiến vào cuộc hôn nhân với mẹ tôi, ông ta vẫn luôn bày mưu tính kế chiếm lấy tài sản của gia đình nhà mẹ tôi làm của riêng, sau đó sẽ sống cùng với người phụ nữ yêu quý và cô con gái bảo bối của ông ta, tạo thành một gia đình giàu sang đầm ấm.

 

Nhưng điều không ngờ tới là, tôi được sống lại rồi.

 

Quay trở về ngày bố tôi nhận nuôi Lâm Kiều Kiều vào nhà.

 

“Kiều Kiều, còn không mau gọi mẹ?” Bố tôi dẫn Lâm Kiều Kiều đến trước mặt mẹ tôi, vội vàng chào hỏi bà ấy.

 

Cả người Lâm Kiều Kiều đều đang run lẩy bẩy, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào bất kỳ người nào, giống như con chim nhỏ hoảng sợ.

 

Cô ta vô ý để lộ cánh tay toàn những vết hằn bị đánh ra ngoài.

 

Chính vì dáng vẻ vô cùng đáng thương này nên đã khiến cho mẹ tôi nảy sinh sự thương xót đối với cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi sau đó coi cô ta như con ruột, thậm chí còn đối xử tốt hơn so với tôi, chỉ sợ đối xử tệ bạc với cô ta.

 

Khi mẹ tôi chủ động đưa tay ra kéo Lâm Kiều Kiều.

 

[Làm sao đây? Có cần nói với mẹ không? Thực ra Lâm Kiều Kiều là con gái riêng của bố.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-nha-nghe-tieng-long-cua-toi-di-va-mat-nguoi-cha-can-ba-va-dua-con-rieng-tra-xanh/chuong-1.html.]

 

Tôi thấy cánh tay đang kéo Lâm Kiều Kiều của mẹ tôi rõ ràng hơi run nhẹ.

 

Bà ấy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía tôi.

 

Tôi chớp mắt, biểu cảm vô tội nhìn bà ấy.

 

Mẹ tôi cau mày, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.

 

[Tiếp theo, Lâm Kiều Kiều sẽ lao vào cái ôm của mẹ và tủi thân khóc to, từ đó nhận được sự đồng cảm của mẹ.]

 

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi lập tức nhìn thấy Lâm Kiều Kiều chủ động lao vào trong lòng mẹ tôi, sau đó gào khóc.

 

Đời trước mẹ tôi rất dễ cảm động, cũng ôm lấy Lâm Kiều Kiều khóc.

 

Khoảnh khắc này, bà ấy vốn không khóc nổi.

 

Ánh mắt của bà ấy vẫn luôn nhìn tôi: “Noãn Noãn, con đang nói đấy à?”

 

“Con không ạ.” Tôi phủ nhận.

 

Ngay sau đó là tiếng nói từ đáy lòng:

 

[Không thể để mẹ biết mình trùng sinh, bà ấy nhất định sẽ coi mình là người kỳ quặc.]

 

Đôi mắt của mẹ tôi mở to giống như chuông đồng, biểu cảm khó tin.

Loading...