Cả nhà nghe tiếng lòng của tôi đi vả mặt người cha cặn bã và đứa con riêng trà xanh - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:57:38
Lượt xem: 32
Ông ta nghiến răng, rõ ràng vẫn không muốn, nhưng không tìm được lý do để từ chối.
“Vậy bây giờ bố có thể chuyển lại cổ phần cho con không? Ban nãy bố vừa nói, con muốn gì bố cũng đồng ý với con.” Tôi tha thiết mong chờ nhìn ông ta.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, khách khứa cũng đều nhìn chằm chằm vào ông ta.
Nếu như ông ta từ chối, bản thân ông ta cũng không thoát ra được.
Ông ta cắn răng.
Hiện giờ ông ta không dám trở mặt với người trong gia đình.
Theo cách nhìn của ông ta, nếu ông ta trở mặt ông ta cũng chỉ có 20% cổ phần, nếu không trở mặt, ông ta vẫn có cơ hội trở mình.
Ông ta mất rất nhiều năm mới có thể đi đến bước này, sao có thể cam lòng?
Ông ta nói: “Được.”
Ông ta nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích.
Tôi vui vẻ nói: “Bố muốn chuyển hết cổ phần trong tay mình cho con ạ?”
“Chuyển cho con 10% là được rồi, vừa nãy bố bảo anh cả con chuyển cho Lâm Kiều Kiều như vậy.” Ông ta thương lượng.
“Trong suy nghĩ của bố, chẳng phải con càng quan trọng hơn Lâm Kiều Kiều à?” Tôi đau lòng nói.
Ông ta im lặng một lúc lâu không nói gì, rõ ràng là rất không muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-nha-nghe-tieng-long-cua-toi-di-va-mat-nguoi-cha-can-ba-va-dua-con-rieng-tra-xanh/chuong-22.html.]
Mẹ tôi nói thẳng: “Khi đó ông lấy đi cổ phần của tôi, nhưng ông luôn mồm nói không cần, sau cùng đều để lại cho con gái. Bây giờ chẳng qua là đưa trước cho Noãn Noãn, bù đắp tổn thương trong lòng con bé, như vậy ông đã không bằng lòng rồi?”
Ông ta bị mẹ tôi làm cho không biết phải làm sao.
Rất nhiều họ hàng thân thích cũng đang xem.
Hình tượng người đàn ông tốt trước đó, ông ta có muốn duy trì tiếp hay không chính là trong khoảnh khắc này.
Nếu ông ta duy trì hình tượng, vậy những sắp xếp mười mấy năm nay coi như vô ích.
Nhưng nếu ông ta không duy trì hình tượng, vậy ông ta cũng chỉ có 20% cổ phần.
Ông ta sẽ không thỏa mãn.
Mẹ tôi cũng không thúc giục để cho ông ta có thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Dù sao thì người phải xấu hổ cũng không là bà ấy.
Những giọt mồ hôi trên trán của ông ta lần lượt rơi xuống.
Mọi người bên cạnh bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Làm gì có ai không màng danh lợi? Chẳng qua lúc trước nói quá nhiều nên giờ bị vả mặt thôi.”
“Nếu thật sự coi như con gái ruột, sao có thể để ý chút cổ phần này được?”
“Vẫn là lợi ích, con người đều ích kỷ…”
Ông ta ở trước mặt bao nhiêu người, chung quy vẫn không thể vứt bỏ mặt mũi.
Tôi thấy trong mắt ông ta lóe lên sự tàn ác, vụt qua trong nháy mắt.