Cả nhà nghe tiếng lòng của tôi đi vả mặt người cha cặn bã và đứa con riêng trà xanh - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:57:55
Lượt xem: 28
Ngày hôm sau ông bố nhận được thông báo mới vội vã quay về, vừa về liền quỳ xuống đất, tiếng khóc xé ruột xé gan.
Người ngoài nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau lòng, lần lượt đi đến an ủi ông ta.
Ông ta đau đớn như thể không nghe thấy, cực kỳ suy sụp: “Nếu biết sớm hơn tôi sẽ không đi… nếu biết như vậy tôi sẽ cùng c.h.ế.t với mọi người… bà và các con c.h.ế.t rồi, một mình tôi sống thì có ý nghĩa gì đâu…”
Ông ta diễn rất thật, không ai nhận ra trong mắt ông ta có nụ cười đắc thắng.
Nếu bây giờ cả nhà chúng tôi đều đã chết, vậy ông ta sẽ là người thừa kế duy nhất.
Trong khoảnh khắc ông ta đang âm thầm đắc ý kia.
“Bố.” Tôi đứng phía sau gọi ông ta.
Tôi thấy cơ thể của ông ta run lẩy bẩy. Ông ta cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
“Chồng à.” Mẹ tôi cũng lên tiếng gọi ông ta.
Ông ta nơm nớp lo sợ ngoảnh lại.
Thấy cả nhà chúng tôi bình an vô sự đứng phía sau ông ta, dọa cho ông ta lập tức ngồi đơ trên mặt đất: “Mấy người, mấy người biến thành ma hết rồi à?”
“Chúng con vẫn sống rất tốt.” Tôi nói: “Hôm qua chúng con đi biển, giờ mới quay về.”
“Mấy người không ở nhà?” Ông ta ngay lập tức kích động.
Sự tức giận trong mắt, thật sự sắp không kiềm chế được nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-nha-nghe-tieng-long-cua-toi-di-va-mat-nguoi-cha-can-ba-va-dua-con-rieng-tra-xanh/chuong-24.html.]
Ông ta hận không thể lập tức g/i/ế/t ch-ếc chúng tôi.
“Không ạ.” Tôi trả lời, lại tỏ vẻ đơn thuần hỏi : “Sao nhà chúng ta lại biến thành như vậy?”
Ánh mắt ông ta bắt đầu lấp lánh ánh nước.
Ông ta cố gắng khống chế bản thân.
“Mấy hôm trước con nghe nói có Cú mèo, hình như ở trước cửa cũng có lắp vài cái camera ẩn, để con xem xem.” Nói xong, tôi lấy điện thoại ra tìm lại video giám sát.
Ông ta lập tức bị dọa sợ.
Ông ta bỗng bò dậy từ dưới đất lên, đoạt lấy điện thoại của tôi, đập điên cuồng xuống dưới đất.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Ông ta cười nói: “Mọi người không sao là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng, cả nhà chúng ta còn có nhau là vui rồi…”
“Cả nhà chúng tôi chắc chắn là có nhau, nhưng không có ông.” Mẹ tôi nói công khai.
“Sao cơ? Vợ, mình đang nói gì vậy?” Ông ta không giấu được sự hoảng hốt.
Mẹ tôi nói: “Những chuyện bản thân ông đã làm không phải tự mình biết rõ nhất sao? Chứng cứ tôi đã giao hết cho cảnh sát rồi, tiếp theo ông nên chuẩn bị tiếp nhận sự trừng trị của pháp luật đi.”
“Bà đang nói cái gì? Bà đang nói cái gì vậy?” Ông ta rõ ràng là điên rồi.
Điên nên mới không thừa nhận những việc mà mình đã làm.