Cả nhà nghe tiếng lòng của tôi đi vả mặt người cha cặn bã và đứa con riêng trà xanh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:54:56
Lượt xem: 42
Tôi thấy bố và Lâm Kiều Kiều bắt đầu cuống lên, sau bữa cơm tối, bọn họ trốn vào một góc nói chuyện với nhau.
Lâm Kiều Kiều nói: “Bố, không phải bố bảo người phụ nữ kia rất dễ lấy lòng sao? Nhưng sao con làm cái gì bà ta cũng đều lạnh nhạt thờ ơ với con, rốt cuộc là tại sao vậy?”
Bố tôi nói: “Bố cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như bà ta đã thay đổi. Có lẽ do đang đến thời kỳ mãn kinh, xấu tính xấu nết, kệ bà ta đi.”
“Ngày mai anh hai con đến kỳ nghỉ đông quay về nhà, thằng bé rất khờ, con hãy lấy lòng nó trước.”
“Dạ.” Lâm Kiều Kiều đồng ý.
“Con phải mau chóng lật đổ địa vị của Tống Noãn Noãn trong cái nhà này. Một khi con trở thành người được cưng chiều nhất nhà, sau này chúng ta muốn lấy được tài sản của cái nhà này sẽ dễ như trở bàn tay, đến khi đó chúng ta liền có thể đón mẹ con đến đây hưởng phúc rồi.” Bố tôi căn dặn.
“Bố yên tâm, Tống Noãn Noãn là một đứa ngu ngốc được bao bọc đến ngu ngốc, sao có thể là đối thủ của con được chứ? Rất nhanh thôi con sẽ giành được sự yêu quý của mọi người trong gia đình.” Lâm Kiều Kiều rất tự tin.
Đời trước chính xác là như vậy, tôi không chỉ không có sự phòng vệ với Lâm Kiều Kiều, hơn nữa dưới sự tẩy não của bố, tôi còn đối đãi với cô ta như chị em ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-nha-nghe-tieng-long-cua-toi-di-va-mat-nguoi-cha-can-ba-va-dua-con-rieng-tra-xanh/chuong-5.html.]
Nhưng cô ta lại tính toán mọi thứ với tôi còn đổ oan cho tôi, khiến cho cả nhà đều cảm thấy tôi ích kỷ, không quan tâm đến người khác, đến cuối cùng chỉ cưng chiều duy nhất một mình cô ta.
Nhưng đời này, cô ta không còn được tốt số như vậy nữa!
Buổi trưa ngày hôm sau, anh hai tôi đến kỳ nghỉ đông quay về nhà.
Anh ấy là một người to béo gần 100 cân, trước giờ chưa từng vận động, chỉ thích ăn đồ ăn vặt.
Anh ấy cũng không học hành, mỗi ngày đều chơi game, dùng tiền của gia đình mới vào được đại học.
Trong mắt người ngoài, sự tồn tại của anh hai tôi là đồ bỏ đi.
Mẹ tôi cũng không nghĩ rằng anh hai sẽ trở thành như vậy, nhưng trước đây bà ấy thật sự đã bỏ ra rất nhiều tinh thần và thể lực để dạy dỗ anh hai tôi, anh hai chủ yếu là do bố tôi chịu trách nhiệm.
Bố luôn nói với anh hai tôi rằng, trong nhà đã có anh cả chống đỡ, anh ấy chỉ cần làm công tử bột nhà giàu vô lo vô nghĩ là được.
Dần dần, anh hai tôi hoàn toàn không có chí tiến thủ nữa, cả ngày chỉ biết ăn, không làm được việc gì.