Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-01 10:10:33
Lượt xem: 986
6.
Bên trong Thanh Âm các .
Ta trên mặt cười yếu ớt, tay khuấy động chén trà.
Nhìn những lá trà nâu nhuộm màu nước trong vắt..
Nhìn xem từng lá lại từng lá trà k.h.ố.n khổ
Tựa như lục bình không rễ.
Ta lặng lẽ nhìn về phía đám người chen chúc ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp kia.
Rất giống tiểu thư sinh ra ở kinh thành.
Lúc này, dưới chiếc áo choàng đen, nàng ta mặc một chiếc áo khoác dày lộng lẫy màu đỏ như lửa.
Đường viền cổ cài cúc được thêu hình những chú chim đang sải cánh trong mây.
Ta lại nhìn, trong lòng đau buốt.
Đó là họa tiết do chính tay ta tự vẽ, trước khi viễn chinh Tống Tử Mạch đã gửi tới Cẩm Tú Các, nhờ người thêu ngày đêm, hắn ta nói sẽ về trước sinh nhật ta, và tặng ta làm quà.
"Nhìn quen mắt sao?"
Nữ nhân vẩy tay lên , nhìn như ôn nhu, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý
Ngón tay tỉ mỉ chạm vào hoa văn bên trên, như nhặt được trân bảo.
"Đáng tiếc nó không thuộc về ngươi." Nữ nhân như một con công đang cố kiêu hãnh xoè đuôi khoe khoang.
Nói xong, đáy mắt lóe ánh sáng, bàn tay làm như " vô tình" làm rơi chiếc bình hoa trên bàn của ta
Ồ
Đất sinh hoa? Là điềm lành đấy.
( ý nu9 là hoa rơi trên đất như là mặt đất tự mọc lên hoa chứ k quan tâm đến thủ đoạn nu8)
Bình hoa rơi trên mặt đất kia là Tống tử mạch tìm nửa năm là lâu liên tâm bình ( bình hoa nối với trái tim)
Khi đó hắn vì dỗ ta vui vẻ, sai người từ Giang Nam tìm tới, nói cái gì song bình liên tâm.
Là ta cùng hắn.
Lúc này, những phôi sứ mỏng manh và những cành mận lạnh lẽo trải dài trên mặt đất.
Cũng là hắn cùng ta .
"Ai nha, trượt tay rồi, Vũ muội muội hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ, dù sao hôm qua nhà của ta hoả hoạn A Mạch nói phủ tướng quân này ta tùy ý ở."
Nữ nhân cất giọng mềm mại .
"Vậy ta liền không khách khí ." Chỉ nhìn thấy nàng khoát tay áo, sau lưng tùy tùng như hiểu ý, giương nanh múa vuốt, người "Không cẩn thận" làm vỡ lọ hoa, kẻ " vô tình" đạp đổ bàn ghế.
Sách rơi xuống đất, bụi bay mịt mù.
Chén ngọc rơi xuống đất, vỡ vụn bẩn thỉu
Thị nữ Thanh Âm các đứng im như phỗng, co rúm người sợ hãi
Ta đứng dậy, áo choàng hơi mỏng, cúi người xuống, sứ vỡ dưới đất khi chạm vào có cảm giác ớn lạnh.
Trượt tay à?
Ta giương mắt nhìn cô nương xinh đẹp, mảnh sứ vỡ trên tay như là một vũ khí sắc nhọn.
Nhằm cổ nàng ta, hạ một đường dứt khoát.
Làn da trắng như tuyết, m.á.u đỏ tươi thật giống với hình dạng tiểu miêu của ta khi bị gi.e chếch, vô cùng xinh đẹp.
Những giọt m.á.u nhỏ xuống, như lá phong đỏ mùa thu
"A Linh, ngươi đang làm cái gì?"
Nam nhân một thân trường bào màu lam đậm, mái tóc đen nhánh, bước chân vội vàng, sắc mặt tái nhợt nhìn qua ta, đem nữ nhân ngăn tại sau lưng.
Dường như không thể tin.
Dù sao ta từ trước đến nay đều là ôn nhu đoan trang.
Ta đối với Tống tử mạch là gần như hoàn toàn thỏa hiệp và phục tùng
Ta kìm nén sự mỉa mai, tình cảm khác đi tự nhiên tâm tình đối với hắn cũng thay đổi.
Ta nhíu nhíu mày lại, giống như là từ trong mộng bừng tỉnh, mảnh sứ vỡ từ trong tay trượt xuống, rơi trên mặt đất, vỡ ra.
"Ca ca? Ta ...đang làm cái gì vậy?"
Bảy điểm cho diễn xuất!
.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ân nhân cứu mạng của hắn khóc rống , nhào vào trong n.g.ự.c của hắn, mặc cho nàng lại ủy khuất khóc lóc kể lể thế nào.
Tống Tử Mạch cũng không hề lên tiếng, chỉ tái nhợt nghiêm mặt sắc nhìn qua ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ca-quay-ve-nuoc-quen-di-chuyen-tren-bo/chuong-2.html.]
Ta không biết hắn trên mặt ta nhìn thấy cái gì, đã thấy trong tay cổ tịch bị hắn bóp hiện méo, hắn hốt hoảng chuyển hướng nhìn: "A Lạc, còn không dìu tiểu thư nhà ngươi ra hậu viện nghỉ ngơi?"
Bên ngoài, tuyết phủ trắng trời
Phủ đầy mặt đất.
Ta nghe được ân nhân cứu mạng của hắn tức hổn hển quẳng chén, nghe cô nương hét tên ta, khóe môi không nhịn được mà cười lạnh.
Truyền thống Vu tộc ta là không nên tùy tiện kết tội người khác, huống chi là Tống Tử Mạch tự tay đút ta uống Vong Tình Thủy.
Di chứng Vong Tình Thủy à?
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
7.
Ân nhân cứu mạng nhập phủ , Tống Tử Mạch lần đầu nhìn về phía ta.
Nghe nói cô nương kia đã phá không ít đồ đạc
Cuối cùng, Tống tử mạch vì muốn giai nhân vui vẻ, đem nhà tân hôn của chúng ta cho nàng, nàng mới bỏ qua.
A Lạc nói với ta một cách cẩn trọng .
Ta yêu Tống Tử Mạch, mãnh liệt mà thuần khiết. Muốn nói với cả thiên hạ. Hắn chỉ yêu duy nhất một mình ta
.
Nhìn ta hoàn toàn không có động tĩnh, A Lạc sửng sốt một chút , sau đó nàng vỗ vỗ đầu, đại khái là nhớ lại, ta cái gì cũng đều không nhớ rõ đi.
Ta lãnh đạm buông xuống chén trà, nghiêng đầu nhìn y phục từ Cẩm Tú Các đưa tới, từ bàn bên trên tìm cây kim, cẩn thận từng li từng tí đ.â.m vào ngón tay.
8
Bên trong vườn lê, Tống Tử Mạch cùng nữ tử đánh cờ.
Nữ nhân một thân thanh y, nổi bật lên nước da càng thêm trắng nõn.
Nằm bên chân của nàng là một con ch.ó săn cao cỡ nửa người, nghe nói trong núi sâu bầu bạn với nàng, nàng ta coi nó như bảo bối. Ta cùng A Lạc liền bị con ch.ó này làm kinh hãi liền kinh hô mấy câu.
Ta mang theo a Lạc đi tới, nữ nhân xa xa liền nhìn về phía ta.
Nàng ta thu lại ý cười trên môi, ngón tay ý thức vuốt ve vết thương trên cổ.
Con chó như hiểu ý nàng ta, cũng điên cuồng gào sủa không dừng.
"Muội muội chớ để ý, súc vật không nhân tính, không thích người lạ." Nữ nhân không nhìn ta nói.
Ta"Ủy khuất" đi lùi hướng Tống Tử Mạch, ra vẻ sợ hãi trốn phía sau hắn.
"Ca ca, trước đó đả thương tỷ tỷ là lỗi của ta, ta hôm nay là đến bồi tội. Mấy ngày nữa liền tới sinh thần tỷ tỷ, đây là ta tự mình may y phục cho tỷ tỷ."
Đầu ngón tay kim đ.â.m làm bị thương vội vàng không kịp giấu đi lọt vào trong mắt mọi người đứng đó.
Tống Tử Mạch đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, hắn yên lặng nhìn về phía ta, vô thức đưa tay nắm lấy tay của ta, lại bị ta khéo léo tránh đi.
Nữ nhân kia đối với ta là tức giận, quân cờ rơi ở trên bàn cờ, nhìn hướng y phục ta mang đến, trong mắt lại hiện lên tia kinh diễm.
Là màu đỏ nàng ta yêu thích nhất.
9.
Được tặng y phục cũng không cảm kích.
Ân nhân cứu mạng của Tống Tử Mạch cũng thật nhỏ nhen
A Lạc tức giận ngồi xuống ghế, miệng bên trong còn líu lo không ngừng.
"Cô nương đã bồi tội, lại đưa tặng người ta y phục đẹp , kết quả trong tiền sảnh tổ chức sinh nhật , lại phái người trấn giữ viện chúng ta, không cho chúng ta ra ngoài, cô nương, rõ ràng —— Rõ ràng ngài mới là chủ."
Tiểu nha đầu nói gần nói xa, đều là ủy khuất thay ta .
Ta giả bộ nghe không hiểu, chỉ cầm cành mận cắt tỉa gọn gàng.
Sửa đến nhánh thứ mười, đã thấy một thị nữ thất kinh chạy vào.
"Cô nương." Thị nữ kia vóc người nho nhỏ, cẩn thận nhìn quanh bốn phía sau nhìn về phía ta.
"Nô tỳ mới từ tiền sảnh mà đến, tiền sảnh xảy ra chuyện, chẳng biết tại sao chó săn của Sở tiểu thư nuôi điên cuồng công kích các quý nhân có mặt, bị tướng quân một kiếm c.h.é.m c////hết."
Cửa sổ hé mở, gió lạnh thổi qua.
A Lạc không thể tin nắm lấy tay thị nữ kia , hốc mắt đỏ bừng
"Chê/////ch thật à?" Nàng thấp giọng hỏi.
Thị nữ dùng sức gật đầu.
Nàng nức nở , tuôn trào nước mắt , chắp tay trước ngực: "A Ninh tỷ tỷ, ông trời thay ngươi báo thù rồi."
Ta nhìn chiếc móc đá treo ngoài cửa sổ và cong môi.
Thuở thiếu thời từng có may mắn đi ngang Tây vực, nơi được mệnh danh là Mỹ Nhân Quốc.
Nữ nhân nơi đó vừa đẹp vừa bí ẩn.
Ta nhớ được Tây vực mỹ nhân nói với ta, trên đời này cách trả thù tốt nhất, là lấy đạo của người, trả lại cho người. ( họ đối xử với mình sao mình cũng làm như vậy với họ)