Các Đối Tượng Công Lược Của Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:13:43
Lượt xem: 4,093
Tôi quay người, lập tức nhìn thấy Lộ An đứng ở cửa, tay ôm một chồng sách.
"Thầy... giáo ạ." Tôi đứng dậy, nhỏ giọng gọi anh ta một tiếng.
Lộ An cười với tôi, có chút bất lực nói: "Xin lỗi, em có thể giúp thầy mang giúp một ít sách không? Thầy hình như hơi bê không nổi."
Nghe thấy câu đó, trong lòng tôi thầm chửi một câu.
Đồ vô dụng.
Lộ An vẫn dùng chiêu trò này như trước, trước mặt người khác là bạch diện thư sinh, sau lưng thì trở mặt thành sói xám. Anh ta thích nhất là dùng khuôn mặt yếu đuối của mình để mê hoặc người khác.
Tôi do dự trong lòng một lúc, vẫn chọn đi về phía anh ta.
Những học sinh bình thường, khi nhìn thấy Lộ An chắc chắn sẽ vội vàng giúp đỡ.
Tôi không đi, ngược lại càng tỏ ra mình đang chột dạ.
"Được ạ, để em giúp thầy." Tôi cười đi về phía Lộ An.
"Cảm ơn." Lộ An nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt tối sầm lại.
Tôi bê sách đặt lên bàn của Lộ An, các giáo viên trong văn phòng đều đã đi ăn, lúc này ngoài tôi và Lộ An, không còn ai khác.
Tôi nghĩ đến việc nhanh chóng thoát khỏi Lộ An, đang định quay người chào tạm biệt thì một đôi tay cầm khăn che mũi tôi.
Trong lúc mơ màng, tôi bị người ta ôm vào lòng.
"Mèo nhỏ, bắt được em rồi." Lộ An ôm tôi, trong văn phòng vang lên giọng nói trầm thấp của anh ta.
Bản edit thuộc quyền sở hữu của Bút - page Anh Ba Chị Út và được đăng tải trên web MonkeyD, vui lòng không reup.
4
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Hai tay bị trói trên đầu, hai chân bị trói lại với nhau.
Tư thế quen thuộc này...
Tôi cố gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh, ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn thì không còn gì khác nữa.
Rất đơn giản.
Có vẻ đây là ký túc xá của giáo viên.
"Giáo viên? Giáo viên Lộ? Có ai không!" Tôi thử gọi nhưng không có ai trả lời.
Lộ An hẳn là đi dạy rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vội vàng gọi: "122, cậu mau ra đây cho tôi."
Một lúc lâu sau, trong đầu mới có tiếng động nhưng đây không phải là giọng của 122, mà là giọng của một người đàn ông.
Đúng vậy, là một giọng nam trong trẻo, sạch sẽ.
Hắn nói: [122 nghỉ phép rồi, tiếp theo tôi sẽ thay nó ở bên cạnh cô, cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ.]
Tôi nghe thấy giọng nói, ngẩn người trong chốc lát.
Ngẩng đầu vô thức nhìn xung quanh, sau khi xác nhận điều gì đó, tôi nhanh chóng trả lời: "Ồ."
Sau đó tôi không nói gì nữa.
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ có ngọn đèn nhỏ trên đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Là Lộ An cố ý để lại.
Đây là thói quen của tôi.
Anh ấy vẫn luôn nhớ và đã nhận ngay ra tôi rồi.
Tôi nằm trở lại giường, như xác c.h.ế.t nhìn chằm chằm lên trần nhà.
[Cô... định làm gì?] Giọng nam trong đầu lại vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cac-doi-tuong-cong-luoc-cua-toi-hac-hoa-roi/chuong-3.html.]
"Không làm gì cả, chờ chết." Tôi trả lời lạnh lùng.
Hắn không nói gì nữa.
Tôi chờ mãi chờ mãi rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa, thứ đập vào mắt tôi là khuôn mặt phóng đại của Lộ An.
Rõ ràng anh ấy đã nhìn tôi như thế này rất lâu, sự vui mừng trong mắt không hề che giấu, bộc lộ một cách thẳng thắn.
Thấy tôi tỉnh lại, khóe môi anh ấy cong lên một chút, sau đó tự nhiên hôn lên môi tôi, đưa tay vuốt những sợi tóc mai trước trán tôi.
Lộ An tháo kính xuống, vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nói trầm trầm: "Ngôn Ngôn, anh biết em không c.h.ế.t mà."
Nghe thấy lời này, tôi đột nhiên nhớ đến, khi tôi cuối cùng cũng đạt được đủ độ thiện cảm, chuẩn bị rời khỏi thế giới này, 122 đã hỏi tôi chọn cách c.h.ế.t như thế nào.
Câu trả lời của tôi là, không để lại một t.h.i t.h.ể nguyên vẹn.
Nhân vật Lộ An này rất khó chơi, tiêu tốn của tôi rất nhiều thời gian, hơn nữa người này còn có không ít tật xấu, để anh ta không đi làm hại những cô gái nhỏ khác, tôi đã chọn một cách c.h.ế.t có thể khiến anh ta khắc cốt ghi tâm nhất.
Chết vì anh ta, cuối cùng cũng không gặp được nhau, đến t.h.i t.h.ể cũng không để lại.
Kết quả là, sau khi tôi chết, anh ta phát điên, giá trị hắc hóa đạt đến đỉnh điểm và vẫn luôn kiên định cho rằng tôi chưa chết.
Anh ta bị đưa đến đây, sau đó dễ dàng phát hiện ra tôi.
Nhiệt độ cơ thể của người trong lòng không ngừng truyền đến tôi.
Tôi thở dài. Bây giờ rơi vào cục diện như vậy, thực sự là tôi tự chuốc lấy.
Lộ An trong lòng tôi rất không an phận, không ngừng ngửi mùi hương trên người tôi, hai cánh tay siết chặt lấy eo tôi.
Anh ấy thì thầm những lời âu yếm bên tai tôi, vẫn giống như trước đây rất thích cắn vành tai tôi.
Tôi có thể cảm nhận được phản ứng của anh ấy, trước đây, anh ấy không bao giờ phân biệt thời gian địa điểm nhưng hôm nay đã lâu như vậy, anh ấy vẫn không có động tĩnh gì.
Thậm chí còn cảm thấy, anh ấy có chút yếu ớt.
"Này, bọn họ* có hạn chế gì trong thế giới này không?"
*Bọn họ là chỉ những đối tượng công lược.
[Điều kiện đưa họ đến là phải đóng tốt thân phận hiện tại, nếu có hành vi trái với thân phận, sẽ bị trừng phạt. Thân phận hiện tại của Lộ An là giáo viên, anh ta không thể hôn và đưa học sinh đến ký túc xá của anh ta.]
[Chúng tôi đã tiến hành trừng phạt bằng điện giật ngay từ giây đầu tiên cô bước vào ký túc xá này.]
Nói xong, trong đầu tôi trở nên yên tĩnh trở lại.
Tôi cử động cơ thể, nhìn Lộ An đang nhíu mày ngất đi, hét về phía không khí:
"Biến hình, bế Lộ An ra ngoài, hủy bỏ điện giật, cởi trói cho tôi."
Trong phòng không có gì thay đổi, tôi cau mày, rất không kiên nhẫn nói một câu: "Tôi không muốn nhắc lại lần nữa."
Hai giây sau, trong phòng xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen. Anh ta cao ráo, tóc ngắn, mũi cao môi mỏng, đường nét khuôn mặt sâu sắc.
Tôi nhìn anh ta vài giây, sau đó cười khẩy: "Quả nhiên là anh, Phó Ninh."
Anh ta không nói gì, lặng lẽ cởi trói cho tôi, sau đó bế Lộ An lên ghế sofa.
Tôi đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó đi tới ngồi xổm trước mặt Lộ An, nhẹ nhàng lay anh ấy dậy.
Lộ An vừa mở mắt ra, lập tức ôm chặt lấy tôi, ôm rất chặt.
Giọng anh ấy khàn khàn: "Ngôn Ngôn, em lại định đi sao?"
Thực ra trước đây tôi đã sai, những đối tượng công lược đều có độ thiện cảm với tôi là 100%, dù có bị tìm thấy cũng không đời nào lại hành hạ tôi.
Theo thời gian trôi qua, khi không biết họ chỉ là nhiệm vụ của tôi, họ sẽ chỉ càng yêu tôi hơn.
Càng trở nên hèn mọn.
Giống như Lộ An bây giờ.
"Anh yêu, em sẽ không đi đâu." Tôi ôm lại anh ấy, nhẹ nhàng an ủi bên tai anh ấy, bịa ra lời nói dối để anh ấy yên tâm, hôn lên khóe mắt anh ấy.
Một đêm, tôi đã dỗ dành Lộ An xong.
Cả một đêm, Phó Ninh đều lặng lẽ nhìn tôi.