Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁCH ĐẶC BIỆT ĐỂ THEO ĐUỔI VỢ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:46:26
Lượt xem: 339

Chín giờ tối, tôi và con bạn tới quán bar.

Em họ của nó nói đúng thật, người đăng ký cơ bàn toàn là nam, hai đứa bọn tôi vừa lên sân khấu, tiếng la hét suýt nữa lật cả nóc bar.

Tôi lắc vòng eo nhỏ, xoay m.ô.n.g một cái, nghe được tiếng hú hét ầm trời, thế là biết, 100.000 tệ đã nắm chắc trong tay rồi.

Xuống sân khấu rồi, tiếng hét của đám đông vẫn chưa dứt.

Tôi và con bạn vẫy tay, làm tiếng hoan hô của mọi người càng thêm nhiệt liệt.

Cảnh tượng này làm tôi và con bạn lâng lâng như trên mây.

Không ngoài dự liệu, quán quân quả nhiên là bài nhảy đôi của tôi với con bạn thân.

Tôi lấy 50.000, nhét vào cái ba lô giá 3000 của mình.

Tối đó, hai chúng tôi từ chối đến mấy người muốn add wechat.

Lý do từ chối rất đơn giản: Đã lấy chồng sinh con, con còn đi mẫu giáo luôn rồi.”

Đúng lúc hai chúng tôi đang cười cạc cạc, một bóng đen phủ xuống.

Hai chúng tôi ngửa đầu nhìn.

Là Hạ Khai và Triệu Dục.

Tôi và con bạn đồng thời rùng mình.

Hạ Khai cởi áo khoác, đắp lên vai tôi.

“Anh Triệu, em mang vợ em về trước.”

Triệu Dục cười lạnh nói “Ừ”, sau đó thì bất động nhìn chằm chặp con bạn tôi.

Hạ Khai kéo tôi dậy khỏi sô pha, sau đó ôm tôi vào lòng: “Đừng làm phiền vợ chồng người ta nữa, về với anh đi.”

Con bạn tôi liều mạng nháy mắt với tôi, nhưng tôi giả đò không nhìn thấy.

Giỡn sao, sắc mặt Triệu Dục còn thối hơn Hạ Khai, tôi sợ anh ta lắm.

Lúc lên xe, tôi mới phản ứng lại.

Tôi nhìn Hạ Khai đang im lặng lái xe, chần chừ mở miệng: “Hạ Khai, chúng ta đang ly thân đấy.”

Tính đâu ra đấy, đây là ngày thứ mười hai chúng tôi tách ra ở riêng.

Hạ Khai chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Đưa tôi về đến nhà, anh trực tiếp đi vào, đổi giày, sau đó ngồi xuống sô pha nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đưa tay kéo áo xuống.

Sao cái áo này ngắn vậy!

“Áo hở rốn, em có kéo nữa cũng không xuống dưới rốn được đâu, đừng cố nữa.”

Động tác kéo áo của tôi khựng lại, cái giọng nói chuyện của Hạ Khai, nghe kỳ kỳ, lại còn xa lạ.

“Cầu Cầu đâu?”

“Nghỉ hè rồi, mẹ anh đưa nó về quê chơi rồi.”

“Lại đây, đừng đứng ở cửa nữa.”

Vì chột dạ, tôi vào cửa xong không dám vào trong nhà.

Nhưng lúc này tôi chợt nghĩ, tôi chột dạ khỉ gì, tôi đâu làm gì có lỗi với anh.

Tôi ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi vào.

Nhưng ánh mắt của Hạ Khai như có thực thể, nóng bỏng như thiêu đốt thân tôi.

Đương lúc tôi định giả đò không có gì vào phòng bếp nấu nước thì anh lại cất tiếng.

“Truyện em viết anh đã đọc rồi.”

Đầu tôi ong một tiếng, cả người đỏ rần lên.

Tôi muốn giải phóng bản tính, buông thả bản thân, nhưng tôi không muốn xấu mặt trước mặt Hạ Khai.

Truyện của tôi đâu thể đọc tùy tiện được?

“Sao lại đỏ mặt? Dám viết không dám nhận à?”

Anh đã đi tới trước mặt tôi, tôi ngửa đầu nhìn anh, nhưng không thể nói được câu nào.

Tôi…não tôi xoắn lại với nhau, không biết phải nói gì nữa.

“Anh đi công tác năm ngày, lúc về nhà, phát hiện laptop không bật lên được, nên anh mở máy để bàn, xử lý công việc xong, anh nhìn thấy thanh dấu trang có rất nhiều tiểu thuyết, anh định xem em đọc những gì, không chừng có thể tìm được linh cảm để theo đuổi vợ.”

Anh bật cười: “Không ngờ, gu cũng mặn lắm. Đúng lúc anh thoát ra, anh mới phát hiện, giao diện của anh là của tác giả. Nói cách khác, những tiểu thuyết đó đều là do cô vợ yêu quý của anh viết. Nam chính trong truyện mới nhất tên là Hạ Ly, đúng là c.h.ế.t tiệt nó quen tai.”

Tôi hoảng hốt giật nảy mình, tôi từng nghĩ bị mất mặt, nhưng chưa bao giờ nghĩ, tự bản thân mất mặt, lại là tình cảnh hoảng hốt không biết trốn vào đâu thế này.

Ngay lúc định bỏ chạy, tôi lại bị Hạ Khai kéo lấy.

Anh tiến về phía trước, thì tôi lại lùi về sau, thẳng đến, tôi lùi đến một góc trước cửa phòng ngủ.

Chết tiệt! Tình tiết vợ chồng cãi nhau, lùi tới cửa phòng ngủ lại xảy ra thiệt nè!

Tôi co người trong góc run lẩy bẩy, hai tay hơi giơ lên tỏ ý đầu hàng.

Hạ Khai nom lại có vẻ tức điên rồi, anh cười làm tôi hãi hùng.

Anh giật cà vạt, cười: “Ồ, em còn biết sợ cơ à?”

“Hạ Khai, anh bình tĩnh lại đi, truyện thôi mà, đó là nghệ thuật, tới từ đời sống nhưng lại cao hơn đời sống, em tuyệt đối không lén YY anh đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-dac-biet-de-theo-duoi-vo/chuong-4.html.]

*YY: tự sướng

Nụ cười của anh biến mất, thay vào đó là sự tức giận: “Không phải anh, vậy là ai? Em đổi gu lúc nào? Không phải em thích tổng tài bá đạo sao? Ông đây diễn tổng tài bá đạo 7 năm, kết quả bây giờ em lại đổi gu?”

Tôi giật mình kinh ngạc.

Câu nói của anh, mang quá nhiều thông tin, làm tôi ngu người.

Diễn?

7 năm?

Tổng tài bá đạo?

Nghĩa là sao?

Tôi nhìn Hạ Khai sắp sửa mất lý trí, vội vàng kéo tay anh.

“Anh bình tĩnh lại đi.”

Hạ Khai hất tay tôi ra: “Anh không bình tĩnh nổi, nói, Hạ Ly là ai?”

Tôi đỏ mặt không nói nên lời.

Trước mặt chính chủ bắt tôi thừa nhận tôi YY anh, cái mặt mo này biết giấu ở đâu?

Kết quả Hạ Khai thấy tôi không nói, quay người bỏ đi.

Sao tôi để anh đi được? Anh còn chưa nói rõ ràng mọi chuyện mà.

Tôi trực tiếp hét lên thừa nhận: “Là anh, chính là anh, vì anh quá lạnh lùng với em, ngủ thôi cũng phải tính hai, bốn, sáu, cho nên em mới viết ra một Hạ Ly yêu em đến c.h.ế.t đi sống lại. Phải, dù em nói muốn ly hôn, nhưng em vẫn yêu anh, nhớ anh, anh vừa lòng chưa?”

Hạ Khai quay lại, tựa lên khung cửa: “Nên trong lòng em thích là loại chó con dính người phải không?”

Tôi: “Hả?”

“Không sao cả, anh diễn được.”

Nói xong, anh duỗi tay kéo thẳng tôi vào phòng ngủ.

Tôi: “?”

Hai tiếng sau, tôi cuộn tròn trên giường ngẩn người.

Hạ Khai đi tắm rồi, tôi cầm điện thoại lên gọi cho con bạn thân.

“Mấy năm nay Hạ Khai cũng diễn mày ơi, bây giờ ổng buông thả rồi, không thu lại được nữa, làm sao giờ?”

Con bạn tôi cũng mệt mỏi thều thào: “Xin lỗi nhé, tao cũng không tốt hơn mày đâu, nếu hai ta còn sống được tới ngày mai thì ra ngoài uống cà phê chúc mừng nha.”

“Á, anh đừng giật điện thoại của em, em đang…”

Điện thoại bị ngắt, tôi nhớ lại khuôn mặt thối hoắc của Triệu Dục hôm nay.

Ấy, tự cầu nhiều phúc nhé, chị em thân iu của tôi.

10.

Hạ Khai tắm rửa xong đi ra, chỉ quấn một cái khăn tắm, dù sao ở đây cũng không có quần áo của anh.

Tôi nằm trên giường thưởng thức dáng người của anh.

Quá là mờ lem.

Hạ Khai bước tới cạnh giường, đào tôi khỏi ổ rồi ôm vào lòng.

Hai chân, hai tay anh quấn quanh người tôi như bạch tuộc, sau đó anh thở dài một hơi.

“Ừm, cuối cùng cũng được ôm em ngủ rồi. Mấy hôm nay toàn bị mất ngủ, làm anh buồn bực lắm.”

Tôi không còn gì luyến tiếc, mặc anh quấn lấy mình.

Hạ Khai buông thả bản thân, cứ như một người khác, tôi có phần chịu hông nổi.

“Vợ ơi, có phải em cực kỳ thích anh không?”

“Nói thừa.”

“Vậy vợ ơi, sao em muốn ly hôn với anh? Anh thấy anh diễn có sai ở đâu đâu, tuy anh hay chửi thầm trong bụng, nhưng anh đâu có biểu hiện ra ngoài, rõ ràng anh chỉ diễn là bình tĩnh, trưởng thành, sao em lại nói anh lạnh nhạt?”

Cảm ơn anh, diễn cho em 7 năm, diễn xuất hoàn hảo không có một kẽ hở, phàm là anh có tí sơ suất thôi, cũng không đến mức làm em cho rằng anh không thích em.

“Còn nữa, thực ra em không thích tổng tài bá đạo đúng không? Thế sao hồi trước em lại nói muốn chọn tổng tài bá đạo hả?”

Tôi hoảng: “Em nói lúc nào?”

“Năm bốn đại học, anh về trường diễn thuyết, em với bạn em nói ở sau cánh gà.”

Tôi nhớ lại một chút, sau đó sụp đổ.

Chỉ vì nguyên nhân này ư?

“Lúc đó bạn cùng phòng em bị khùng, nó nói có một tên mê bài bạc thích nó, và một tổng tài bá đạo không thích nó, ai cũng muốn lấy nó, nó hỏi em nên làm thế nào, em nói đương nhiên phải chọn tổng tài bá đạo rồi.”

Tôi thật sự cạn mịe nó lời, chỉ vì một câu nói, hai chúng tôi diễn với nhau 7 năm?

Hiểu lầm của Hạ Khai đã giải quyết được rồi, nhưng về phần tôi….

Phải chăng là hơi quá trớn rồi?

“Anh, anh cũng thấy đấy, em của lúc này, mới thật là em, mấy năm kết hôn với anh em cũng chỉ giả vờ, em không phải người như anh thấy lúc trước, nếu anh muốn ly hôn thì chúng ta ly hôn.”

Hạ Khai lại mặc kệ: “Em nói giỡn sao? Hai chúng mình tình đầu ý hợp, em còn muốn ly hôn à? Ly một tí cũng không được. Anh đâu dễ gì lừa được em vào tròng? Tính em thế nào anh cũng kệ, chỉ cần là em thì anh thích hết. Hơn nữa, dáng vẻ em bây giờ, càng linh động hơn xưa, em của ngày xưa quá hoàn hảo, hoàn hảo đến độ thi thoảng anh nghĩ em không phải người thật. Sự thật chứng minh, cảm giác của anh không sai.”

Tôi hớn hở, quá tốt, Hạ Khai chân thật này nói câu nào cũng trúng tâm khảm của tôi, tôi thích lắm.

Tôi ngửa đầu hôn cằm anh: “Ngủ đi, sáng mai anh còn phải dậy sớm đi làm đấy, bên này xa lắm.”

 

Loading...