Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cách Nhau Một Bước Chân - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:26:10
Lượt xem: 3,463

Quả nhiên, khi rượu được kính đến trước mặt bọn họ, hai người này không những không uống, ngược lại còn lùi về sau một bước, lộ ra ánh mắt khinh thường.

Thập hoàng tử bưng chén rượu, lắc đầu thở dài: “Thất ca có điều chưa biết, đệ cũng mới nghe ngóng được, Định An công chúa khi còn ở Tề quốc đã sớm tư thông với Ngự sử Lục Vân Châu, lại còn nuôi dưỡng nam sủng, hoang đường vô độ, hành vi phóng đãng đến cực điểm. Huynh đợi đến bây giờ, muôn vàn khó khăn mới cưới được chính phi, nào ngờ lại là giày rách người ta đã chán chê, vứt bỏ từ lâu.”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, hắn ta cố tình cao giọng, khiến cho mỗi người trong đại điện đều nghe rõ mồn một.

Chung quanh bỗng chốc im phăng phắc.

Ta khẽ cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn: "Thập điện hạ chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao?"

"Cái gì?"

Hắn khẽ nhíu mày, dường như không hiểu vì sao ta bị vạch trần trước mặt mọi người mà không biết xấu hổ muốn chết, lại còn dám cãi lại.

"Ngày đầu tiên ta đến đây, ngươi và Tam điện hạ đã ngang nhiên bàn luận chuyện phòng the, miệng không ngừng nhắc đến thiếp thất, lời nói cử chỉ thật quá đáng. Cùng là một chuyện, sao đến lượt ta lại bị ngươi chỉ trích như vậy?"

"Ta sao có thể giống như đám nữ nhân các ngươi được!", hắn thẹn quá hóa giận, lớn tiếng mắng chửi, "Dâm phụ như ngươi cũng dám nói ta..."

Lời còn chưa dứt thì bóng người trước mắt chợt lóe lên.

Máu b.ắ.n tung tóe, Thịnh Duẫn đã cắt đứt lưỡi hắn.

Ta thậm chí còn không thấy rõ Thịnh Duẫn ra tay như thế nào, Thập hoàng tử đã ôm miệng kêu gào thảm thiết, ánh mắt oán độc đến tột cùng.

Thịnh Duẫn dịu dàng áp má vào ta, rồi mới bước tới, xé một mảnh vải từ vạt áo Thập hoàng tử, thản nhiên lau sạch vết m.á.u trên d.a.o găm.

"Hôm nay là ngày vui của ta, ta không muốn nghe bất kỳ lời nào khó nghe. Nếu Thập đệ thật lòng đến chúc mừng, vậy thì hãy dùng lưỡi của ngươi để tạ lỗi với công chúa đi."

Tam hoàng tử đứng bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, quát lớn: "Thịnh Duẫn, ngươi thật to gan!"

Thịnh Duẫn nhếch môi cười, đá lưỡi Thập hoàng tử về phía hắn: “Tam ca cũng gan dạ lắm, biết rõ ta là kẻ điên, lại còn tận mắt nhìn thấy kết cục của Thập đệ, mà vẫn dám lớn tiếng với ta."

Ánh mắt Tam hoàng tử lộ rõ vẻ kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng nói: "Cho dù Thập đệ có nói lời không phải, thì cùng lắm là tạ lỗi với ngươi và công chúa là được rồi, sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng ngươi còn chút tình nghĩa huynh đệ nào không, còn xem phụ hoàng ra gì không?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thịnh Duẫn làm như không nghe thấy, ánh mắt hắn quan sát tỉ mỉ, rồi dừng lại ở một chỗ hơi đậm màu trên vạt áo ta.

Là vết m.á.u b.ắ.n lên lúc nãy.

"Cả hỷ phục cũng bị vấy bẩn rồi."

Hắn nhíu mày, nhìn Thập hoàng tử đang đau đớn đến toát mồ hôi lạnh,

"Đây chính là tâm huyết của công chúa, từng mũi kim từng đường chỉ thêu nên, Thập đệ định bồi thường thế nào đây?"

Trong điện lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Thấy rõ ràng Thịnh Duẫn muốn g.i.ế.c Thập hoàng tử ngay tại chỗ, lão hoàng đế rốt cuộc cũng xuất hiện.

"Thịnh Duẫn, trẫm chỉ đến muộn một chút mà con đã muốn tạo phản hay sao?"

Lời này nghe thật chẳng có chút uy nghiêm nào, Thịnh Duẫn lắc đầu, ra lệnh cho Lăng Phong đứng bên cạnh trình lên mấy bức thư: "Trước kia, mẫu tộc của mẹ ta bị người ta hãm hại, tịch thu gia sản rồi xử trảm, chính là do Thập đệ và mẫu phi hắn cấu kết gây ra, hiện giờ chứng cứ đầy đủ, xin phụ hoàng xử lý."

Lão hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, cố gắng duy trì uy nghiêm của bậc đế vương: "... Cho dù là vậy thì việc này tự có Hình bộ xử lý, tại sao con lại cắt lưỡi nó?"

"Hôm nay là đại hôn của nhi thần, ngày vui hiếm có, nhi thần cũng không muốn sinh thêm chuyện, còn muốn giữ Thập đệ sống thêm vài ngày."

Thịnh Duẫn thở dài, "Chỉ là hắn đã nói năng bất kính với công chúa, nếu ta dễ dàng bỏ qua, chẳng phải là làm công chúa buồn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-nhau-mot-buoc-chan/chuong-13.html.]

Biểu cảm của lão hoàng đế là: rất khó hiểu, xem ra, ông ta chỉ thiếu nước nói thẳng ra rằng "Chỉ là một công chúa thất thế của nước bại trận được đưa đến hòa thân thôi mà, cũng đáng để con làm vậy sao?".

Nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

"Thời gian đã không còn sớm, nhi thần không muốn bỏ lỡ giờ lành, phụ hoàng mau dùng trà đi, nhi thần cùng công chúa phải hồi phủ rồi."

Thập hoàng tử là con của cung nữ, từ trước đến nay đều nghe lời Tam hoàng tử răm rắp, hôm nay nhảy ra làm khó dễ ta, tám phần cũng là do hắn sai khiến.

Ai cũng có thể nhận ra, Thịnh Duẫn rõ ràng là đang g.i.ế.c gà dọa khỉ, nhưng hắn nổi tiếng là kẻ điên, hơn nữa sự ổn định của Đại Chu hiện giờ đích thực là phải dựa vào hắn để duy trì.

Việc hắn suýt nữa ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t đệ đệ mình trước mặt mọi người cứ thế trôi qua.

Ta đứng bên cạnh nhìn, sau lưng có chút lạnh toát, vội vàng nhớ lại những hành động cử chỉ của mình trước đây.

May mắn là, không có gì quá mạo phạm, thậm chí còn khá lễ phép.

Chắc là vì vậy nên lúc đầu ta bảo hắn làm nam sủng của mình, Thịnh Duẫn mới không một đao g.i.ế.c ta.

Lễ thành hôn kết thúc, ta và Thịnh Duẫn cuối cùng cũng hồi phủ.

Hắn dùng cây gậy dài vén khăn voan lên, cúi mắt nhìn ta một lúc, đột nhiên đưa tay ra, đặt lên tóc mai ta: "Trâm vàng bị lệch rồi."

Ta không dám lên tiếng.

"Trản Trản sợ rồi sao?"

Ta thành thật đáp: "Có một chút."

"Xin lỗi."

Hắn lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt ta, hơi cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn yếu ớt, như thể mặc ta định đoạt, "Làm bẩn váy của nàng, còn dọa nàng sợ."

"... Đừng như vậy."

Ta đột nhiên có chút áy náy, hắn rõ ràng là vì ta mà trút giận, vậy mà còn phải xin lỗi ta vì chuyện này,

"Chàng không làm gì sai cả. Nhưng ta không hiểu lắm, tại sao chàng đã ngông cuồng đến mức này rồi mà bọn họ vẫn có thể nhịn được không ra tay."

Thịnh Duẫn cười cong mắt, ngoan ngoãn gối đầu lên đùi ta: "Bọn họ đang đợi. Ám Sứ ti từ khi thành lập đến nay, quyền thế đã quá lớn, ít nhất phải thu hồi quyền lực và binh quyền nằm trong tay ta, mới có thể kết tội ta một cách danh chính ngôn thuận. Hôm nay phái một quân cờ bỏ đi ra, cũng chỉ là để thăm dò mà thôi."

Hắn nói rất rõ ràng.

Rõ ràng đến mức ta có chút sợ hãi.

"... Theo như trong thoại bản nói thì chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ bí mật, chàng không sợ ta phản bội chàng sao?"

"Sao phải phiền phức như vậy, nếu Trản Trản thật sự muốn g.i.ế.c ta, chỉ cần nói một câu, ta sẽ cam tâm tình nguyện chịu chết, tuyệt đối không làm bẩn tay nàng."

Thịnh Duẫn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt toàn là ánh sáng lấp lánh như những vì sao vụn, "Trước đây giấu giếm nàng thân phận của ta, suýt nữa gây ra đại họa, từ nay về sau ta ở trước mặt nàng, sẽ không có bất kỳ bí mật nào nữa."

Dung mạo của người này thật sự rất đẹp, khi ngẩng đầu hướng về ta với tư thế khiêm cung, cổ ngọc thon gọn, cùng dáng vẻ thanh nhã của cằm và ánh mắt lay động tâm can, tất cả đã khơi dậy trong ta những khát khao thầm kín.

Ta khẽ nuốt nước bọt, bởi mọi sự nơi đây đã hòa hợp đến mức ăn ý, chỉ một cử chỉ nhỏ, người ấy liền hiểu được tâm tư của ta.

“Để bày tỏ tấm lòng với công chúa…” Thịnh Duẫn vừa thấp giọng nói, vừa rút dải lụa mềm mại ra, rồi đưa đến trước mặt ta, “Tối nay trong phòng tân hôn, xin công chúa tự tiện xử lý.”

 

Loading...