Cách Nhau Một Bước Chân - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:33:52
Lượt xem: 2,795
Tuy nói vậy, nhưng hai tháng sau lão hoàng đế vẫn băng hà.
Không phải là không có người đồn rằng đó là do Thịnh Duẫn ra tay, nhưng lúc này triều đình đã được thanh trừng, các vị đại thần dù không đứng về phía hắn thì cũng bất mãn với lão hoàng đế trước đó, nên những lời đồn đại nhanh chóng lắng xuống.
Sau khi Thịnh Duẫn đăng cơ, hắn tiếp kiến các đại thần tại ngự thư phòng.
Nói qua nói lại, cuối cùng cũng nói đến việc xử trí ta.
Lão thừa tướng nghiêm mặt nói: "Nếu đã từng hầu hạ Hoàng thượng, được phong làm phi tần tất nhiên là xứng đáng. Chỉ là ngôi vị Hoàng hậu cần người có đức hạnh đảm đương, vị công chúa kia nuôi dưỡng nam sủng, hành vi phóng túng, thật sự là đức không xứng vị..."
"Nuôi dưỡng nam sủng?" Thịnh Duẫn cúi đầu cười khẽ, rồi lại ngẩng lên, "Nhưng trẫm chính là nam sủng mà nàng ấy từng nuôi dưỡng. Nếu nàng ấy không có tư cách làm Hoàng hậu, chẳng phải trẫm cũng không có tư cách làm Hoàng đế hay sao?"
Lão thừa tướng kinh ngạc đến mức mắt tròn mắt dẹt.
Ta hoảng hốt vội vàng chạy ra từ trong phòng, bịt miệng Thịnh Duẫn, quay đầu cười gượng hai tiếng: "Đừng để ý, Hoàng thượng chỉ nói đùa thôi."
Nhìn tình hình, lão thừa tướng vốn cương trực công chính rõ ràng muốn nói gì đó về việc ta ăn mặc xộc xệch trốn trong thư phòng của Thịnh Duẫn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, hành lễ cáo lui.
"Thừa tướng tuy có chút cổ hủ, nhưng nhất định là một vị trung thần, sao chàng lại hù dọa người ta?"
Ta quay sang nhìn Thịnh Duẫn, rút ngón tay đang bị hắn ngậm ra, "Thịnh Duẫn, chàng đã là Hoàng thượng rồi, không được làm loạn."
Hắn tủi thân nói: "Ta chỉ muốn Trản Trản làm Hoàng hậu của ta thôi mà."
"..."
"Nếu không được thì nàng làm Nữ đế, ta làm Quý phi cũng được."
"..." Ta thật lòng nói, "Ôi Thịnh Duẫn à, ngay cả trăm con gà ta còn chẳng quản nổi mà chàng lại muốn ta làm Hoàng đế sao?"
Hắn gật đầu, ánh mắt long lanh nhìn ta: "Không sao, ta có thể làm yêu phi chuyên quyền."
Càng nói càng quá đáng.
Nhưng dù sao thì, đại điển phong hậu của ta vẫn được cử hành thuận lợi.
Sau đó, Thịnh Duẫn hạ chỉ, phong Lăng Phong làm Tiên Độ tướng quân, thống lĩnh đại quân tiến đánh Tề quốc, mở mang bờ cõi cho Đại Chu.
Tề quốc vốn là một nước nhỏ, quốc lực chênh lệch rất lớn so với Đại Chu, không lâu sau liền dâng chiếu xin hàng, quy thuận triều đình.
Thịnh Duẫn còn sợ ta buồn, sai người mang cả một rương châu báu đến dỗ dành ta.
Ta nhận lấy châu báu, rồi nói với hắn: "Ta đối với vị phụ hoàng kia không có chút tình cảm nào, hơn nữa ông ta có phải là cha của ta hay không cũng không ai biết."
Mười mấy năm trước, ở kinh thành Tề quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một vị Quý phi sao có thể c.h.ế.t thảm như vậy, còn ta lưu lạc chốn dân gian bao nhiêu năm cũng không có ai tìm kiếm.
Đủ loại chuyện cũ, chân tướng đều bị chôn vùi trong lớp bụi lịch sử.
18
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-nhau-mot-buoc-chan/chuong-18.html.]
Đêm Trung thu, ta và Thịnh Duẫn cùng tắm suối nước nóng, dòng nước chảy uốn lượn đến tận giường êm.
Cuối cùng, ta nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ bên ngoài qua khung cửa sổ đang hé mở.
"Muốn ngắm trăng."
Thịnh Duẫn xoay người ngồi dậy, quỳ gối trước giường êm, nắm lấy mắt cá chân giúp ta mang giày.
Ta cố rút chân về: "Thịnh Duẫn, chàng có thể ra dáng một Hoàng đế được không?"
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội, đuôi mắt còn vương chút ửng hồng sau cơn hoan ái: "Ta là Hoàng đế của thiên hạ này, nhưng Trản Trản là chủ nhân của ta."
"..."
Ta nhận ra tâm trạng mình chẳng hề có chút xao động nào.
Có lẽ là bởi vì ta đã quen với những lời nói kinh thiên động địa của hắn từ lâu rồi.
Thịnh Duẫn mang giày cho ta xong, lại ôm ta đến ngắm trăng trong đình ở ngự hoa viên, bóc nho đút cho ta ăn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Trản Trản, nàng không vui sao?"
"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy, có lẽ ngày nào đó chàng sẽ hối hận."
Thịnh Duẫn chớp mắt, nắm tay ta, kéo tay ta vén vạt áo hắn lên: "Sẽ không đâu, Trản Trản, nàng xem, ta đã khắc dấu ấn của nàng rồi."
Trên làn da trắng nõn ở eo, giữa hai vết sẹo, hắn khắc tên của ta.
Cổ họng ta như bị nghẹn lại, không nói nên lời.
Thịnh Duẫn cúi đầu, dùng má cọ nhẹ vào tay ta, mấy sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay.
Hắn khẽ nói: "Nàng muốn làm gì cũng được, đối xử với ta thế nào cũng được, chỉ xin nàng đừng rời xa ta."
Ta lắc đầu, cố gắng kìm nén nước mắt, nắm lấy tay Thịnh Duẫn, trịnh trọng như đang thề nguyện: "Ta sẽ không rời xa chàng."
Thu vẫn còn vương chút hơi ấm, Thịnh Duẫn gối đầu lên đùi ta, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài rậm khép xuống, gương mặt tuyệt mỹ kia bỗng trở nên yên bình như một đứa trẻ.
Ta đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ lướt qua vết sẹo mờ mờ trên lông mày hắn.
Từ sinh ly tử biệt đến gần gũi bên nhau, cuối cùng, ta và Thịnh Duẫn cùng nhau vượt qua cô độc.
(Hết)