CÁCH SỬ DỤNG HỆ THỐNG "ĐÂM SAU LƯNG" ĐÚNG CÁCH - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-08 17:27:10
Lượt xem: 1,401
Tôi không nói nhiều, lập tức cầm điện thoại của hắn chạy thẳng vào nhà vệ sinh khóa cửa lại.
Sau đó lần lượt gọi cho từng cô bạn gái của hắn:
"Tôi là bạn học cấp ba của tên này. Hắn bắt cá ba tay, không chỉ lừa các cô mà còn đem các cô ra làm trò cười trước mặt bạn bè. Loại cặn bã này tốt nhất nên tránh xa. À mà nghe nói các cô còn tặng hắn quà đắt tiền, nhớ đòi lại nhé."
Anan
Vương Đông ở bên ngoài đập cửa điên cuồng, chửi rủa không ngớt:
"Cố Minh Nguyệt, mày là đồ khốn, trả điện thoại cho tao ngay!"
Tôi lập tức mở cửa, nhìn Vương Đông tức tối đến mức muốn đánh tôi.
Kiều Gia nhanh chóng chạy đến, lo lắng khoác tay tôi:
"Minh Nguyệt, cậu sao rồi? Có còn muốn g.i.ế.c người không? Có cần gọi bác sĩ Trần không? Sao lại như thế này chứ, rõ ràng bệnh tình của cậu đã được kiểm soát rồi mà..."
Trước đây tôi có tính nóng nảy, từng nói với Kiều Gia rằng nếu có ngày tôi sắp bị đánh, cô ấy hãy dùng chiêu này để cứu nguy.
Không ngờ hôm nay lại hiệu quả thật.
Vừa nghe Kiều Gia nói xong, Vương Đông liền hạ nắm đấm.
Giáo viên chủ nhiệm lo lắng hỏi:
"Minh Nguyệt, em... bị bệnh sao?"
Kiều Gia thở dài, chỉ vào đầu tôi: "Vâng, trước đây đã kiểm soát được rồi, nhưng có lẽ vừa nãy gặp phải thằng biến thái ở cửa nhà vệ sinh, khiến cô ấy bị kích động."
Lúc này không ai dám nói thêm gì nữa.
Tôi đau khổ ôm đầu, chỉ vào đám con trai kia mà quát:
"Mấy người chẳng ai thoát được đâu, không ai thoát nổi!"
Bọn con trai đồng loạt lùi lại một bước.
Kiều Gia kéo tôi ra ngoài.
Đợi đến khi không còn ai, chúng tôi nhìn nhau.
Kiều Gia lập tức rút điện thoại ra, nhìn thấy số dư trong tài khoản, cả hai chúng tôi đều ngơ ngác.
Tài khoản vừa nhận được năm mươi vạn tệ.
3.
Trong số những chàng trai có mặt hôm đó, tổng cộng có 25 người, và hình như tất cả bọn họ đều bắt đầu ghét tôi.
Tuy nhiên, tùy theo mức độ ghét mà số tiền nhận được cũng khác nhau.
Điều này chứng tỏ, càng có mối quan hệ sâu sắc với tôi, khi ghét tôi, số tiền nhận được càng nhiều.
Kiều Gia cầm điện thoại, tay run rẩy:
"Phát tài rồi, phát tài rồi..."
Cô ấy không nói nhiều, liền chuyển ngay cho tôi một nửa.
"Cùng giàu có, đừng quên nhau nhé."
Tôi cảm động đến rơi nước mắt: "Chị em, cậu muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa không?"
Kiều Gia gật đầu lia lịa:
"Muốn chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-su-dung-he-thong-dam-sau-lung-dung-cach/chuong-2.html.]
Tôi có một kẻ theo đuổi là tên mama boy thật sự là một hiện tượng kỳ dị.
Hắn nói tôi trông giống mẹ hắn, khiến hắn có cảm giác như ở nhà, không biết bao nhiêu lần đến quấy rầy tôi.
Không chỉ hạ thấp tôi bằng lời nói, hắn còn đe dọa đòi sống đòi chết.
Ban đầu tôi không định quan tâm đến tên ngu ngốc này nữa.
Nhưng giờ tôi thay đổi suy nghĩ rồi.
Hắn nào phải thằng khờ, hắn là Thần Tài của tôi đấy chứ!
Khi Từ Dục gọi điện mời tôi đi ăn, tôi không từ chối. Nhưng tôi không ngờ mẹ hắn cũng đến.
Lần đầu gặp mặt, bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân như thể đang đánh giá một món hàng:
"Chậc, cái m.ô.n.g này, nhìn là biết không đẻ được con trai."
Tôi vội vàng xua tay:
"Không, không, sao có thể chứ, hai đứa trước của tôi đều đẻ rất thuận lợi mà!"
Mẹ của Từ Dục trông như vừa nuốt phải thứ gì kinh tởm:
"Cô... cô sinh con rồi mà còn muốn vào nhà tôi à?!"
Từ Dục nhanh chóng phản ứng, vội nói:
"Sao có thể thế được, Minh Nguyệt còn chưa tốt nghiệp mà mẹ, cô ấy chỉ đùa với mẹ thôi."
"Một người không biết phép tắc, đùa cũng không đúng chỗ. Tôi nói cho cô biết, người phù hợp với con trai tôi phải là người dịu dàng, thùy mị, hiểu chuyện..."
Bà ta còn chưa nói xong, tôi đã nhét liền hai cái bánh ngọt vào miệng.
Tôi còn với tay lấy cái bánh trên đĩa của Từ Dục, vừa nói chuyện vừa phun vụn bánh khắp nơi:
"Ngon lắm, tuyệt thật..."
Mẹ của Từ Dục hét lên, hất bánh vụn văng đầy mặt mình.
Bà ta lỡ tay làm đổ cốc nước trên bàn.
Tôi vội vàng đứng dậy, dùng tay đầy kem đi lau áo bà ta:
"Mẹ ơi, mẹ có sao không?"
Bà ta lật mắt, ngã vào người Từ Dục, suýt chút nữa không thở nổi:
"Tôi không muốn con dâu này, c.h.ế.t tôi cũng không nhận..."
Từ Dục nhẹ nhàng dỗ dành mãi mới đưa mẹ hắn đi về.
"Nguyệt Minh, cô làm sao thế!"
"Cô không biết làm vừa lòng mẹ tôi à? Thôi, bỏ đi, cô mà bỏ lỡ một người xuất sắc như tôi thì chỉ có khóc thôi."
Đối diện với câu chất vấn của Từ Dục, tôi giả vờ lau nước mắt:
"Được thôi, chắc đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau. Tôi có thể ôm anh lần cuối được không?"
Từ Dục ra vẻ miễn cưỡng, nhưng lại sửa sang quần áo, chỉnh tóc, rõ ràng tin chắc vào tình cảm của tôi dành cho hắn.
Hắn hùng hồn dang tay ra chờ đón cái ôm của tôi.
Tôi lại ghé sát tai hắn, không nhịn nổi mà khẽ nói:
"Chúc mừng anh! Mẹ anh có thai rồi, anh sắp có em trai!"