Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁCH SỬ DỤNG HỆ THỐNG "ĐÂM SAU LƯNG" ĐÚNG CÁCH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-08 17:29:10
Lượt xem: 999

Trong suốt bữa ăn, tôi không giữ chút hình tượng nào, ăn uống như chưa từng được ăn, vừa vội vã vừa bừa bộn.

Cuối cùng, Mục Chung Nam không thể nhịn được mà hỏi:

"Cậu mấy ngày rồi chưa ăn à?"

Tôi: "Hả?"

"Nếu cậu thực sự khó khăn, tôi có thể cho cậu mượn ít tiền."

Tôi: "…"

 

Trước đây tôi kiếm tiền dễ dàng vì những người đó đều quá dễ bị kích động, hơn nữa họ vốn có những khiếm khuyết về nhân cách, chỉ cần tôi nhắm đúng điểm yếu của họ là xong.

Nhưng Mục Chung Nam lại không có bất kỳ khuyết điểm nào để tôi có thể lợi dụng.

 

Đúng lúc tôi đang phân vân, Từ Dục đột nhiên bước vào nhà hàng. Thấy tôi, hắn liền cười nhạo:

"Cố Minh Nguyệt, mày giỏi thật đấy, chơi cả nam cả nữ à?"

Tôi giơ ngón giữa với hắn.

Từ Dục càng hăng, liền quay sang Mục Chung Nam mà nói:

"Này anh bạn, để tôi nói cho cậu biết, con nhỏ Cố Minh Nguyệt này là đồng tính, cô ta với Kiều Gia là một cặp, thế nên mới ghét đàn ông như vậy. Cậu đừng để cô ta lừa, mấy đứa đồng tính nhìn đã thấy ghê tởm rồi."

 

Tôi lập tức hất cả ly nước vào mặt hắn.

"Mày ăn phải phân mà quên lau miệng à?"

Từ Dục nổi điên, trước mặt bao nhiêu người hắn liền xắn tay áo định đánh tôi, nhưng Mục Chung Nam đã nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay hắn.

"Anh làm gì thế?"

Mục Chung Nam nghiêm túc đáp:

"Tôi là vệ sĩ của cô ấy."

Từ Dục tức giận hét:

"Cô ta trả cậu bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!"

Mục Chung Nam lắc đầu:

"Không được, phải tính thứ tự trước sau, hơn nữa chuyện này là do anh sai, anh phải xin lỗi. Người ta không thể bị xúc phạm vì xu hướng tính dục của họ. Từ sâu bên trong, xu hướng tính dục chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất, đó là trái tim hướng về đâu."

 

Từ Dục sững người.

Tôi cũng sững người.

Đã rất lâu rồi, tôi chưa gặp được một người đàn ông "bình thường" như vậy.

 

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, tôi ngẫm nghĩ, chắc không kiếm được tiền từ Mục Chung Nam rồi.

Kiều Gia bỗng chồm đến bên tai tôi và nói:

"Có lẽ có một cách để khiến cậu ta ghét cậu."

"Cách gì?"

"Mượn tiền mà không trả."

"..."

Nghe có vẻ hơi thiếu đạo đức, nhưng có thể thử.

Chúng tôi có thể lợi dụng hệ thống để moi tiền, sau đó trả lại cho Mục Chung Nam gấp đôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cach-su-dung-he-thong-dam-sau-lung-dung-cach/chuong-6.html.]

Thế là tôi lập tức nhắn tin cho cậu ấy, nói rằng tôi cần tiền gấp.

Nhưng không ngờ chưa đầy 30 giây sau, Mục Chung Nam đã chuyển khoản cho tôi 20.000 tệ, còn nhắn thêm:

"Hiện tại tôi chỉ có chừng này, cậu dùng tạm đi."

"Cố lên, mọi khó khăn rồi sẽ qua thôi."

 

Tôi và Kiều Gia nhìn tin nhắn của cậu ấy mà cảm thấy tội lỗi tràn ngập.

Nửa đêm, cả hai chúng tôi ngồi bật dậy, nhìn nhau:

"Chúng ta đúng là đồ tồi thật mà!"

 

8.

 

Sáng hôm sau, chúng tôi không chịu nổi sự dằn vặt của lương tâm nên quyết định tìm Mục Chung Nam để thú nhận sự thật.

Nhưng khi vừa tới nơi, chúng tôi lại thấy cậu ấy đang tranh cãi với một người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người điềm đạm như Mục Chung Nam nổi nóng.

"Cậu đã hứa trả tôi 50.000 tệ cơ mà?"

Người đàn ông đối diện mặc vest, đeo kính, mỉm cười nhìn Mục Chung Nam mà nói:

"Nhiều nhất là 20.000, với thứ rác rưởi cậu làm ra, 20.000 cũng là quá nhiều rồi. Trẻ con như cậu đừng tự coi mình là quan trọng."

 

Mục Chung Nam cũng không khách sáo nữa, bắt đầu thu dọn máy tính.

"Vậy thì tôi không bán nữa."

Người đàn ông kia nhún vai:

"Không bán thì thôi. Khi cậu thiếu tiền, có khi đến bản thân cậu cũng bán được. Những nữ giám đốc thích kiểu sinh viên đại học trẻ tuổi như cậu. Tỉnh ngộ đi, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm."

 

Tôi lập tức bước tới, bưng đĩa salad trên bàn đổ thẳng lên đầu ông ta.

"Ăn nhiều muối thế mà chưa c.h.ế.t nghẹn à, đồ già khốn kiếp! Ở đây bắt nạt sinh viên mà không thấy ngại à? Cút đi!"

Người đàn ông tức giận đứng dậy định đánh tôi, nhưng đây là nhà hàng cạnh trường, toàn sinh viên.

Có người liền đứng dậy quát:

"Đừng ỷ già mà lên mặt, bọn tôi không ngán ông đâu. Cút ngay!"

Ông ta tức giận đến đỏ mặt, xách cặp bỏ đi trong nhục nhã. Trước khi rời đi còn chỉ tay vào Mục Chung Nam:

"Tôi xem cậu bán cho ai!"

Tôi đáp lại:

"Bán cho tôi."

 

Mục Chung Nam ngơ ngác nhìn tôi.

"Cậu có biết tôi bán cái gì không?"

"Không biết, nhưng tôi mua. Giờ cậu có thể kể cho tôi nghe."

Ôi trời, đây chính là niềm vui của người có tiền sao?

Có tiền là có tự tin! Sảng khoái quá!

 

Anan

Mục Chung Nam nói rằng cậu ấy đang bán một dự án trò chơi mà mình đã phát triển trong suốt hai năm qua. Cậu dự định khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp, nhưng gia đình phá sản, không có vốn khởi đầu và cũng chẳng ai chịu đầu tư. Không còn cách nào khác, cậu đành phải bán tâm huyết của mình.

Loading...