Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÁI CHẾT ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT, TÔI LÀ ĐỨA TRẺ BỊ BỎ RƠI? - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:27:52
Lượt xem: 230

Tôi đi xa khỏi đây vì không muốn ở lại chỗ này đồng thời cũng không muốn nghe thấy Tống Noãn nói gì.

 

Hai năm kể từ sau khi bố mẹ vừa ly hôn, đó là năm mà Thẩm Chí đánh tôi nhiều nhất.

 

Tôi đã từng cầu cứu mẹ, cầu xin bà ấy đưa tôi đi.

 

Bà ấy khóc nói: 

 

"Thất Thất, là mẹ không xứng đáng với con, nhưng mẹ đã kết hôn, mẹ cũng có cuộc sống của riêng mình. Tống gia chấp nhận mẹ, vì ngày này mà mẹ đã cố gắng rất lâu, con và bố hãy sống thật tốt, đừng quấy rầy mẹ nữa được không?"

 

Mẹ tôi van xin tôi đừng làm phiền bà ấy.

 

Mẹ tôi là của người khác.

 

Bà ấy không còn yêu thương tôi nữa.

 

Có lẽ, tôi chưa bao giờ được yêu thương.

 

Tôi giống như một kẻ rình mò để tìm hiểu cuộc sống của họ, thấy mẹ dịu dàng dỗ dành Tống Noãn, Tống Noãn lại ngọt ngào gọi mẹ.

 

Tôi đã từng hận bà ấy, tại sao không đưa tôi đi cùng.

 

Sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi chỉ hy vọng bà ấy hạnh phúc.

 

Mẹ cũng từng bị nhà Thẩm Chí bạo hành nên lựa chọn ly hôn là lựa chọn sáng suốt nhất.

 

Sau khi tái hôn, quả thật bà ấy rất hạnh phúc tôi không nên quấy rầy bà ấy nữa.

 

Nếu dẫn tôi đi thì cả đời này Thẩm Chí sẽ không buông tha cho bà ấy.

 

12

 

Thẩm Chí sắp về nước rồi.

 

Tôi hẹn Tống Noãn ra ngoài.

 

Cô ấy là một đại tiểu thư kiêu ngạo nhưng rất tốt bụng, lúc học đại học có người chửi bới tôi, cô ấy là người giúp tôi trút giận ngay tại chỗ.

 

Cô ấy rất thích cười, trên người còn có một tầng ánh sáng lấp lánh làm cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần.

 

Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ trở thành bạn bè.

 

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

 

Tôi đưa cho cô ấy một xấp văn kiện được niêm phong: 

 

"Có thể phiền cậu giúp tôi bảo quản nó một thời gian không? Đến lúc đó hãy đưa cho mẹ cậu.”

 

Cô ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ: 

 

"Cậu đang làm cái quỷ gì vậy, tại sao cậu không tự mình đưa cho bà ấy, tại sao tôi còn phải bảo quản một thời gian nữa?"

 

“Tôi muốn đi đến nơi khác sống, chờ tôi rời đi cậu hãy giúp tôi giao cái này cho bà ấy, bây giờ không thể mở ra xem được.”

 

“Tống Noãn, mẹ của tôi cũng là mẹ của cậu, cậu giúp tôi lần này, chúng ta sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”

 

Không biết nghĩ đến cái gì, Tống Noãn phiền não cắn môi dưới: 

 

"Cậu sẽ không bị Thịnh Hoài làm tổn thương đấy chứ! Thằng chó c.h.ế.t kia không xứng với cậu, cậu còn có thể tìm được người tốt hơn.”

 

“Cảm ơn cậu.”

 

Trước khi rời đi, tôi cười nói: 

 

"Tống Noãn, tôi có thể ôm cậu một cái được không?"

 

Cô ấy khẽ mỉm cười rồi ôm lấy tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-chet-da-duoc-dinh-doat-toi-la-dua-tre-bi-bo-roi/chuong-7.html.]

Tôi vỗ lưng cô ấy, im lặng nói một câu nào.

 

Tôi đã lợi dụng lòng tốt của cô ấy.

 

Nhà họ Tống là đại gia tộc số một số hai trong thành phố, là nơi mà Thẩm Chí không chạm tới.

 

Sau khi mẹ bỏ đi rồi gả cho một nhân vật lớn như vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông ta phát điên.

 

Sau khi Tống Noãn nhìn thấy thứ trong đó, chắc chắn cô ấy sẽ giúp tôi một tay.

 

Tôi không thể tìm được người phù hợp hơn ngoài cô ấy.

 

Thứ tôi nợ cô ấy, chỉ có thể để kiếp sau bồi thường mà thôi.

 

13

 

Tôi đến nơi Tiểu Hi qua đời, nơi ở trước kia của tôi.

 

Khung cảnh đó vĩnh viễn khắc sâu trong đầu tôi không bao giờ phai nhoà được.

 

Tôi cởi áo lông, nằm trên sàn nhà Tiểu Hi từng nằm, cảm nhận được sự lạnh lẽo đ.â.m vào da thịt.

 

Điện thoại di động rung lên, là Thẩm Chí gọi tới.

 

“Thẩm Thất, sao mày dám đánh Triệu tổng nhập viện?”

 

Trước khi đến thành phố A, Triệu Hoa lại hẹn gặp tôi một lần nữa, tôi đã từ chối rất nhiều lần nhưng lần này tôi không trốn nữa.

 

Lão ta muốn sàm sỡ tôi, tôi cầm bình rượu lên đập vào đầu lão ta, cầm cái bình vỡ đ.â.m vào đùi lão ta.

 

Sau đó, tôi đến thành phố A.

 

Tôi im lặng nhìn lên trần nhà, nức nở nói: 

 

"Bố, bố còn nhớ Tiểu Hi không? Cô bé mà bố hại c.h.ế.t đấy.”

 

“Còn có đôi vợ chồng bị sát hại kia.”

 

"Bố có mơ thấy họ không?"

 

Chắc là ông ta không ngờ tôi sẽ nói ra những lời này, Thẩm Chí im lặng vài giây rồi dùng một giọng nói nham hiểm cảnh cáo tôi: 

 

"Quả nhiên mày đã gặp bác sĩ kia, mày đã giấu tên đó ở đâu rồi?"

 

Tôi không trả lời mà trực tiếp cúp máy.

 

Thẩm Chí sẽ tra ra chỗ này rất nhanh, tôi chờ ông ta là được.

 

Ba tiếng sau, Thẩm Chí chạy tới, ngay khi ông ta đi vào trong nhà cái tát cũng theo đó mà vung đến.

 

Tôi nhịn xuống, quỳ rạp trên mặt đất, kéo ống quần ông ta khóc: 

 

"Bố, mười ba năm rồi, mỗi tối con đều gặp ác mộng, con mơ thấy Tiểu Hi chất vấn con vì sao không cứu em ấy."

 

"Cơ thể nhỏ bé gầy gò của em ấy bị bố dùng một cước đạp xuống cầu thang, chảy rất nhiều máu, nếu lúc ấy chúng ta đưa Tiểu Hi đi bệnh viện, có phải em ấy sẽ không c.h.ế.t đúng không?"

 

“Bố mẹ của con bé đó đã nhận năm mươi vạn tệ của tao rồi, chuyện kia đã qua lâu rồi, mày mà nhắc lại nữa tao sẽ g.i.ế.c mày.”

 

Ông ta nói ra rồi.

 

Tôi âm thầm cười trộm.

 

Thẩm Chí đá văng tôi ra, dường như vẫn chưa thấy hết giận, ông ta lại túm tóc tôi đập đầu tôi xuống đất: 

 

“Tên bác sĩ kia đâu?”

 

Trán tôi đập mạnh xuống đất, đầu vừa đau vừa choáng, tôi cố gắng bắt lấy tay ông ta, dùng sức vặn ngược lại, khóe môi hiện lên một nụ cười trào phúng.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

“Tên bác sĩ đó nói ông ta sẽ đi tự thú, là các người ép ông ta làm giả bệnh án để hung thủ g.i.ế.c người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bố à, bố cũng là đồng lõa, bố đi tự thú đi.”

Loading...