CÁI GIÁ CỦA NGOẠI TÌNH - Chương 5 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:06:55
Lượt xem: 618
Tôi bị dọa sợ chạy ra ngoài cửa nhưng lại bị Lâm Diệu Tông cản lại.
“Anh rể, chị em không phục vụ anh, Hứa Lệ sẽ làm chuyện đó thay chị ta, đều là đàn ông mà, nhịn lâu quá cũng không tốt cho cơ thể.”
Nói xong cậu ta lộ ra vẻ mặt “em hiểu mà”.
Tôi buồn nôn suýt phun ra.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Ngẩng đầu lên thấy Lâm Văn Văn mặc đồ ngủ lụa đứng ở cửa.
“Em cũng đồng ý?”
Ngón trỏ của Lâm Văn Văn quấn vòng vòng lọn tóc uốn xoăn sóng của cô ta, vẻ mặt không để tâm.
Ánh mắt tôi tối sầm lại, đột nhiên thấy cô ta xoa xoa bung.
Nhớ lại có người báo cáo gần đây cô ta thường xuyên đến bệnh viện phụ khoa, trong lòng tôi dấy lên một suy đoán to gan.
10.
Dì Vương làm việc trong nhà tôi rất nhiều năm, nên lúc dì ấy bị đuổi việc, tôi không đuổi dì ấy mà dưới sự nhắc nhở của tôi, dì ấy quan sát mọi người.
Lúc đang quét dọn vệ sinh, dì ấy phát hiện trong thùng rác có que thử thai.
Hóa ra cô ta mang thai.
Có lẽ đó là con của Tống Phong.
Không ngờ lá gan của cô ta lại lớn như vậy.
Có vẻ mấy người họ lợi dụng Hứa Lệ, muốn hắt nước bẩn lên người tôi.
Nhìn điện thoại rung nãy giờ, là Lâm Văn Văn gọi cho tôi.
Tôi ngủ ở quán bar, vẫn không về nhà.
Tử Ân Cường đến tìm tôi, tôi phát hiện Từ Ân Cường mười sáu tuổi đã cao gần bằng tôi.
“Cường Cường, bố đã tìm đơn vị du học cho con rồi.”
Vẻ mặt Từ Ân Cường tràn ngập sự vui mừng: “Cảm ơn bố.”
Chẳng mấy chốc đã đến đại thọ sáu mươi tuổi của bố Lâm.
Người con rể là tôi đây tất nhiên phải tổ chức thật lớn.
Vì vậy tôi mở tiệc, mời rất nhiều bạn bè và họ hàng đến.
Tổ chức tiệc rượu ở quán bar sang trọng nhất thành phố.
Trước bữa tiệc, người Lâm gia làm như không có chuyện gì xảy ra, đến chào hỏi thân mật với tôi.
Mọi người nhanh chóng vào chỗ ngồi, trên màn hình bắt đầu phát ra những lời chúc phúc bố Lâm.
Đột nhiên có tiếng rên rỉ vang lên.
Lâm Văn Văn trang điểm tinh xảo hét chói tai.
“Tắt, mau tắt đi.”
Trên màn hình chính là video cô ta mây mưa ân ái.
Lâm Văn Văn gần như đứng không vững, cô ta giữ người phục vụ lại rồi thét lên bắt họ tắt đi.
“Anh rể, cũng là do anh, ai bảo anh quá bận công việc, lơ là chị tôi, chẳng qua là do chị ấy quá cô đơn thôi!”
Nghe Lâm Diệu Tông ngụy biện, tôi cười khẩy.
Bố mẹ Lâm cũng khuyên tôi tha thứ cho con gái của họ.
Sắc mặt Từ Ân Cường tái nhợt: “Bố, bố mau tha thứ cho mẹ con đi!”
Trên màn hình còn đang phát ra âm thanh “ưm ưm, a a”.
Cả đại sảnh bàn tán sôi nổi, ầm ĩ huyên náo.
Trong đám đông có người nói vọng ra.
“Con trai của Từ tổng trông giống tên gian phu này thật đó!”
Vừa dứt lời, hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía Từ Ân Cường.
Lâm Diệu Tông đứng dậy.
“Xùy xùy xùy, nói bậy gì đấy, Cường Cường là con ruột của anh rể tôi.”
Đột nhiên có một bà lão nhảy vọt đến, kích động nhìn Từ Ân Cường.
“Cháu trai, cháu chính là cháu trai ngoan của ta!”
Lần này, đám đông náo loạn như ong vỡ tổ.
“Không thể nào, Từ tổng đáng thương thật đó!”
“Cái nhà này không phải là người, quá vô sỉ, Từ tổng không còn gì để nói với nhà vợ ngài ấy nữa.”
“Tôi phải ném cả cái nhà này xuống lỗ, để tránh đụng vào ai, thật xui xẻo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-cua-ngoai-tinh/chuong-5-hoan.html.]
Lâm Văn Văn từng được rất nhiều người theo đuổi, thứ cô ta cần nhất là sĩ diện nhưng giờ phút này, tinh thần đã gần như suy sụp.
“Bà là ai thế, đừng chạy đến đây nói liều.”
Từ Ân Cường đẩy bà lão ra.
Người này là diễn viên quần chúng tôi thuê đến.
“Cường Cường, chúng ta làm giám định cha con nhé, như vậy bố cũng yên tâm hơn.”
Bố Lâm nghe vậy thì không chịu nổi, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại thì cả người tê liệt, lúc nào cũng cần có người hầu hạ.
11.
Đã có kết quả giám định cha con.
Có rất đông người chầu chực ngoài cửa, lúc thấy giám định không phải cha con thì cầm điện thoại điên cuồng chụp lén.
Vì vậy chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều biết Từ Bắc Dương bị ụp một chiếc mũ xanh lá khổng lồ.
Nhưng tôi không quan tâm, vì tôi đã từ từ chuyển công ty ra nước ngoài.
Ngược lại Lâm gia phải ở lại đây sống.
Cả ngày đều sống trong nước bọt của người khác.
“Từ Bác Dương, cho dù Cường Cường không phải con trai ruột của anh thì đã sao? Anh đã thắt ống dẫn tinh, không thể sinh con, tốt nhất là nghe tôi, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, Cường Cường vẫn sẽ xem anh là bố ruột mà phụng dưỡng.”
Lâm Văn Văn hùng hổ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
“Cường Cường, cháu có biết mẹ cháu* đang mang thai không?”
* Bắt đầu từ đây sẽ đổi xưng hô của nhân vật “tôi” với Từ Ân Cường từ “bố - con” thành “tôi - cháu” nha, nhưng thằng Cường Cường nó vẫn giữ nguyên xưng hô.
“Bố nói gì?”
Từ Ân Cường oán giận nhìn về phía Lâm Văn Văn.
“Nếu không phải do cô ta mang thai thì tôi cũng sẽ không phát hiện chuyện của cô ta và Tống Phong, có lẽ tôi cũng sẽ bị lừa gạt cả đời, tất cả tài sản của tôi đều là của cháu. Nhưng thật đáng tiếc, mẹ cháu không chịu được cảnh cô đơn.”
Tôi ngừng lại một hồi, quét mắt qua đám người Lâm gia một vòng.
“Nếu không xảy ra chuyện này, tôi đã thật lòng xem các người là bố mẹ và em trai ruột thịt, nhưng các người biết đấy, là người đàn ông đó cũng không nhịn được.”
Nói xong tôi thở dài.
“Tôi đã đưa quỹ chuẩn bị du học cho đám người Miêu Miêu, quên đi, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta ly hôn đi, Văn Văn, cô hãy theo đuổi người mà cô yêu, chúng ta dễ hợp dễ tan(1).”
(1): Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.
Người Lâm gia nhao nhao nhìn Lâm Văn Văn.
Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì có lẽ Lâm Văn Văn bị vạn mũi tên xuyên qua rồi.
Rốt cuộc Từ Ân Cường còn nhỏ, tiến lên đá một cước vào bụng cô ta.
“Đồ tiện nhân, thật không biết xấu hổ.”
Trong đám người có một người đàn ông lao ra.
“Tiểu tử thối, sao mày lại đối xử với mẹ mày như vậy?”
Người đàn ông đó chính là Tống Phong.
Từ Ân Cường gào thét ầm ĩ.
“Đôi cẩu nam nữ các người mau cút cho tôi.”
“Bố và mẹ con là yêu nhau thật lòng, muốn trách thì trách ông bà ngoại con, cả cậu con nữa, nếu không phải do họ cản trở thì bố mẹ đã đến với nhau lâu rồi.”
“CMN, ban đầu bố tao bị bệnh cần tiền, nếu không phải mày làm chị ta lớn bụng rồi bỏ chạy thì sẽ có ngày hôm nay sao?”
Lâm Diệu Tông và Tống Phong lao vào cắn xé nhau còn Hứa Lệ thì liên tục chửi bới Lâm Văn Văn.
Tôi không để ý đến mấy người họ nữa, đẩy đám đông ra rồi nhanh chóng rời đi.
Sau đó tôi trốn tránh không gặp lại người Lâm gia, giao hết công việc cho luật sư giải quyết rồi xuất ngoại giải sầu.
Em gái tôi hai tay dắt một bé trai một bé gái.
Hai đứa trẻ thấy tôi thì vui vẻ chạy đến gọi bố ơi.
Trầm luật sự gọi điện cho tôi, nói là người Lâm gia ì lại trong biệt thự không chịu rời đi.
Tôi nói phải xử lý như thế nào làm xử, không cần nói tình cảm.
Căn nhà tôi mua cho Lâm Diệu Tông đã bị cậu ta bán đi từ lâu, sau đó tôi dụ dỗ cậu ta mang tiền đi đầu tư.
Hôm nay nhà mấy người họ trở về nguyên hình, chỉ còn là căn nhà cũ kỹ và tồi tàn nhưng lại phải chứa rất nhiều người.
Hơn nữa Hứa Lệ không phải một người tiết kiệm nên có thể tưởng tượng Lâm gia sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào.
Tôi ký giấy ly hôn.
Bất luận Lâm Văn Văn không muốn thì cô ta cũng chỉ có thể rời khỏi nhà.
Hoàn.