CÁI GIÁ CỦA SỰ PHẢN BỘI - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:22:55
Lượt xem: 998
4
Nhưng mà, gần đây Tần Tư Tư rất ít xuất hiện trong tầm mắt công chúng, hành trình cũng bí ẩn không dễ tra.
Chu Minh tìm không thấy Tần Tư Tư, tìm tới Quý Như Phong, chồng chưa cưới của Tần Tư Tư.
Quý Như Phong không bất ngờ khi Chu Minh đến, anh ấy bắt chéo chân lười biếng nói: “Nghe nói Chu tổng đến tìm vợ tôi? Chẳng lẽ bây giờ Chu tổng đã nhìn chán bạch liên hoa thanh thuần, chuẩn bị đào chân tường của tôi sao? Nhưng vợ tôi thích sạch sẽ, thu gom rác thì tìm người khác đi!”
Tôi cười ra tiếng. Đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa. Hai người này mắng chửi người sau còn khiến người ta tức giận hơn người trước, thật không hổ là một đôi.
Chu Minh không để ý tới sự khiêu khích của Quý Như Phong, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn gặp Tần Tư Tư.”
Quý Như Phong cười khẩu: “Trực tiếp xông vào công ty của tôi, tôi không đuổi anh ra ngoài đã là nể mặt anh rồi. Còn muốn gặp vợ tôi? Chu Minh, anh thật sự coi tôi là vật trang trí à!”
Hai người là đối thủ thương mại của ngành điện ảnh và truyền hình, quy mô công ty không phân cao thấp, Quý Như Phong tự nhiên không cần để ý đến thế lực của Chu Minh.
Chỉ thấy Chu Minh nhìn thẳng về phía Quý Như Phong: “Anh ra giá đi.”
Quý Như Phong vỗ vỗ tay: “Thật không hổ là Nghiêm tổng, rất sảng khoái. Vậy tôi cũng nói thẳng. Chỗ tôi có ba tác phẩm tốt muốn đề cử cho Chu tổng, không đắt, giá đóng gói một trăm triệu.”
Chu Minh hỏi: “Là ba bộ phim dở tệ thời gian trước đấu giá bán rẻ cũng không bán được đó sao?”
Quý Như Phong cười rạng rỡ: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh.”
Chu Minh nhíu mày: “Một trăm triệu, anh đúng là có cái mồm sư tử đấy.”
Quý Như Phong híp mắt cười nói: “Chu tổng nói đùa, tôi đây chính là giá gốc.”
Chu Minh mở miệng trả giá, không thay đổi bản sắc thương nhân: “Sáu ngàn vạn.”
Tôi châm chọc nhìn Chu Minh, sáu ngàn vạn, cũng coi như tác phẩm lớn.
Bỏ ra sáu ngàn vạn mua tin tức một người chết, không biết còn tưởng rằng hắn rất yêu tôi.
Quý Như Phong cười nhạo: “Anh đầu tư mười mấy bộ phim cho Bạch Vi Vi, năm trăm triệu cũng không tiếc, sao lại đến chỗ vợ cũ, một trăm triệu lại đau lòng rồi? Xem ra vợ cũ cám bã quả thật không thể so sánh với tâm can bảo bối, chút tiền này Chu tổng vẫn nên tự mình giữ lại đi, tôi cũng không phải không bán thì không được.”
Ở đây không có chỗ mặc cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không hề hi vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-cua-su-phan-boi-lfot/2.html.]
Thứ mà Quý Như Phong muốn loại bỏ là một bộ phim dở tệ, mua nó đồng nghĩa với việc được miễn phí. Vì tôi, lãng phí một trăm triệu? Trừ phi Chu Minh biến thành kẻ ngốc mới có thể đồng ý!
“Ký hợp đồng đi.”
Tôi không dám tin trừng to hai mắt, Quý Như Phong cũng sửng sốt một chút: “Ý của Chu tổng là?”
Chu Minh trầm giọng nói: “Bây giờ ký hợp đồng, hôm nay tôi sẽ gặp Tần Tư Tư.”
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, Chu Minh hiện tại trông rất yêu tôi. Một trăm triệu ngay cả mắt cũng không chớp một cái liền ném ra ngoài. So với Chu Minh vì Bạch Vi Vi bỏ rơi tôi vô số lần, lúc ly hôn bỏ rơi tôi như giày rách tuyệt đối không giống.
Quý Như Phong cười ha hả, đẩy hợp đồng trên bàn tới tay Chu Minh.
“Chu tổng vì gặp vợ tôi một lần thật sự là hào phóng ném ngàn vàng. Nhưng chỉ có thể cho anh địa chỉ, còn có thể gặp người hay không, tôi cũng không dám cam đoan. Dù sao thì vợ tôi tính tình cũng không tốt lắm.”
Chu Minh lật xem hợp đồng: “Xem ra anh đã sớm chuẩn bị rồi.”
Quý Như Phong không e dè: “Bây giờ Chu tổng hối hận còn kịp.”
Chu Minh quyết đoán ký tên của mình, đứng dậy đi: “Tôi chưa bao giờ hối hận.”
Mà ở phía sau hắn, ánh mắt Quý Như Phong đầy trêu tức: “Nếu không hối hận, vậy thì bây giờ lại là đang làm cái gì đây?”
Thân hình Chu Minh run lên, không tiếp lời Quý Như Phong, đi nhanh về phía trước...
5
Chu Minh gửi địa chỉ cho Trương Dương, thần sắc khó phân biệt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trương Dương do dự mãi, vẫn mở miệng an ủi: “Chu tổng, tôi đã liên lạc với phóng viên, tin tức hẳn là thật. Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng sinh lão bệnh tử đều là chuyện thường tình của đời người, anh cũng đừng quá thương tâm.”
Chu Minh sắc bén nhìn cậu ta một cái, khinh thường: “Chết? Cô ta có thể làm như vậy, làm sao có thể chết?”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Trương Dương, giọng Chu Minh chế giễu: “Đã ba năm, chọn ngày tôi cầu hôn tuôn tin tức này ra, chẳng lẽ là trùng hợp sao? Mua chuộc phóng viên, cũng không phải lần đầu tiên cô ta làm, không phải việc khó gì.”
Tôi cười lạnh nhạt. Bạch Vi Vi đã từng tự mình tìm người là nổ tung tư liệu đen của bản thân, lại đổ lên đầu tôi. Còn Chu Minh ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền định tội tôi.
Hắn tin tưởng Bạch Vi Vi cỡ nào, lại hiểu lầm tôi cỡ nào. Cho đến hôm nay, hắn vẫn nhìn tôi như vậy.
Trương Dương kinh ngạc nói: “Vậy sao anh còn bỏ ra một trăm triệu mua địa chỉ của cô Tần?”
Chu Minh thản nhiên nói: “Ba năm, cô ta náo loạn cũng đủ rồi. Cho cô ta một bậc thang xuống, hai chúng tôi đều bớt lo.”