CÁI GIÁ CỦA SỰ PHẢN BỘI - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:24:55
Lượt xem: 782
Chu Minh là người duy nhất cô ta có thể trông cậy vào, Chu Minh, người cô ta gọi cho vô số lần để xin giúp đỡ, lúc này vừa mới từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Đương nhiên, hiện tại Bạch Vũ Manh không biết, tất cả mọi chuyện đều là bút tích của Chu Minh. Hắn nâng đỡ cô ta năm năm, hủy diệt cô ta lại chỉ cần một giờ. Dây leo sinh ra dựa vào người khác, sinh mệnh sẽ yếu ớt như vậy.
14
Chuyện đầu tiên Chu Minh làm khi tỉnh lại, chính là hỏi Trương Dương: “Tần Tư Tư gửi địa chỉ tới chưa?”
Trương Dương gật đầu: “Gửi rồi, ở nghĩa trang Phượng Hoàng Sơn gần đó.”
Chu Minh nghe vậy kịch liệt ho khan, vẻ mặt đau buồn: “Phượng Hoàng Sơn... Bộ phim đầu tiên tôi quay cho cô ấy, chúng tôi cũng đi Phượng Hoàng Sơn. Vi Vi, khụ khụ... Vi Vi... Tôi muốn đi gặp cô ấy.”
Trương Dương thấy Chu Minh giãy dụa đứng dậy, vội vàng ngăn cản hắn: “Chu tổng, thân thể anh bây giờ còn rất suy yếu, không nên...”
“Phượng Hoàng Sơn ở thành phố lân cận, anh muốn đi lúc nào cũng được, hiện tại dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất.”
Chu Minh ôm ngực: “Cậu sẽ không hiểu, tôi một khắc cũng không chờ được. Tất cả những gì tôi làm... Khụ khụ... tất cả, đều là vì giờ khắc này. Tôi rất nhớ cô ấy, hoa tường vi của tôi...”
Trương Dương đè bả vai Chu Minh lại: “Chu tổng, tôi hiểu tâm tình cấp bách của anh. Nhưng chị Vi Vi yêu anh như vậy, nhất định không hy vọng nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt chị ấy như vậy, đúng không?”
Chu Minh nghe vậy dừng động tác: “Đúng vậy, cậu nói đúng. Tôi không thể xuất hiện trước mặt cô ấy như vậy, Vi Vi... Khụ khụ, ghét nhất là bộ dáng không để ý đến thân thể của tôi. Đúng rồi, di động của tôi đâu?”
Trương Dương lấy điện thoại di động của Chu Minh từ trong túi xách ra đưa tới.
Chu Minh lật vài cái liền sắc mặt âm trầm: “Bạch Vi Vi.”
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Trương Dương, trong mắt Chu Minh lộ vẻ âm u: “Người phụ nữ không biết sống c.h.ế.t này, nói trên tay cô ta có chứng cứ tôi trốn thuế...”
Trương Dương cả kinh: “Cái gì?”
Chu Minh nhìn về phía Trương Dương, ánh mắt nặng nề: “Cô ta hỏi tôi muốn một tỷ. Cậu nói xem, tôi có nên cho cô ta không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-cua-su-phan-boi-lfot/8.html.]
Trán Trương Dương đổ mồ hôi: “Chu tổng...”
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Trương Dương, Chu Minh đột nhiên mỉm cười:
“Trương Dương, cậu từ vùng núi đến đây, đi đến bây giờ nhất định rất không dễ dàng nhỉ? Tôi cũng là dựa vào bản thân mình dốc sức làm, mới có thân phận địa vị hiện tại, gian khổ tôi hiểu rất rõ. Tuy rằng cậu đưa làm nhiều việc cho tôi, nhưng muốn trở thành tâm phúc của tôi, cậu còn cần làm thêm một chuyện. Trên thế giới này chỉ có một loại người biết giữ bí mật, cậu có thể hiểu ý tôi không?”
15
Sau một đêm, bóng tối qua đi và bình minh ló dạng.
Trương Dương dừng bước từ xa, Chu Minh âu phục giày da, tay cầm một bó tường vi lớn đi tới trước mộ bia của tôi.
Đợi thấy rõ mộ của tôi, một mình Chu Minh có chút đứng không vững.
[Mất tôi là mất mãi] Năm chữ ngắn ngủi, đã nói hết tất cả suy nghĩ của tôi. Chu Minh, tôi không cần anh nữa.
Chu Minh run rẩy đặt hoa tươi xuống, vỗ về bia mộ của tôi giọng điều bi thương, nước mắt rơi như mưa: “Em có hối hận không, Vi Vi? Em có hối hận vì đã chọn anh không?”
“Không, không phải như vậy! Anh che chở Bạch Vi Vi, chỉ là muốn em ghen thôi. Em vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng em có biết nội tâm anh tự ti đến mức nào không?”
“Tất cả mọi người đều nói anh ăn bám em, anh liều mạng muốn chứng minh mình xứng với em, anh muốn trở thành người có thể che chở em, anh làm tất cả đều là vì em, nhưng là vì cái gì em luôn phản đối anh, vì cái gì chưa bao giờ chịu cúi đầu?”
“Không cho em quay phim, tìm người bôi nhọ em, không phải anh không yêu em, là anh quá ghen tị. Anh không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của em, anh muốn giấu em ở nhà, anh muốn em chỉ là hoa tường vi thuộc về một mình anh.”
“Ly hôn ba năm, anh vốn tưởng rằng có thể chứng minh năng lực của mình với em. Những chuyện anh làm vì Bạch Vi Vi, chỉ là vì kích thích em, anh không tin em không yêu anh, nhưng em cũng không xuất hiện nữa, cho dù anh làm cái gì em cũng thờ ơ.”
“Anh tưởng chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian. Anh nghĩ khi em nhìn thấy khả năng của anh, mọi chuyện sẽ khác. Anh có thể chứng minh rằng mình đúng, anh có thể là người mà em ngưỡng mộ, anh đã nghĩ chúng ta sẽ luôn làm làm hoà…”
“Nhưng Vi Vi, em quá độc ác, em dùng cái giá khiến anh vĩnh viễn mất đi em để trừng phạt anh, ngay cả lần cuối cùng cũng không cho anh gặp.”
“Anh biết sai rồi Vi Vi, anh thật sự biết sai rồi, em trở về được không, đừng để anh lại một mình, đừng hận anh, đừng không gặp anh, đừng không muốn anh, Vi Vi...”