Cái Giá Phải Trả - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:54:42
Lượt xem: 77
1
Thành phố A hiếm khi có tuyết lớn, sau bữa trưa, tôi cùng vài đồng nghiệp đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, vô tình gặp Trương Đới Phi đang chụp ảnh tuyết.
Thời còn đi học, cô ta là một mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng ở trường Y, tính cách còn lạnh hơn cả d.a.o mổ của cô ta, chưa bao giờ cười.
Cô ta là nữ thần của rất nhiều đàn anh, đàn em.
“Bác sĩ Trương, bên ngoài lạnh lắm phải không!”
Một đồng nghiệp nam gọi tên Trương Đới Phi, đưa cà phê cho cô để giữ ấm tay.
“Cảm ơn.”
Trương Đới phi lạnh nhạt xoay người, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời như phủ một lớp sương mỏng.
Mọi người muốn chụp ảnh chung dưới gốc cây, vì thế tôi lấy điện thoại ra làm nhiếp ảnh gia, cúi người tìm góc độ và khoảng cách phù hợp, ngón tay ra hiệu đếm ngược:
“Ba, hai...”
Đếm ngược một giây cuối cùng, một cơn gió mạnh thổi qua bên tai, bạn trai Lục Trạch Duệ không biết từ đâu xuất hiện, cười lớn nhấc bổng tôi lên, vai phải hướng xuống dưới hung hăng ném qua vai một cái!
Ầm!
“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa ha ha!”
Tôi ngã vào trong tuyết, thân cây chôn dưới tuyết bị tôi đụng vào khẽ rung lên, những bông tuyết từ trên cành rơi xuống, đẹp như tiên cảnh.
Lần đầu tiên Trương Đới phi nở nụ cười, khiến mọi người kinh ngạc.
2
Sao anh ta lại làm thế với tôi?
Cố ý làm tôi xấu mặt, để đổi lấy nụ cười của Đới Phi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-phai-tra-lsai/chuong-1.html.]
Vậy tôi đã làm gì sai?
Bộ não hoàn toàn trống rỗng trong vài giây.
Cho đến khi sự uất ức và tức giận trào dâng trong lòng, tôi mới nhận ra rằng toàn bộ vai phải của mình đã tê liệt, tay phải hoàn toàn mất cảm giác, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào:
“Cứu...”
“Oa đàn chị, tấm hình này của chị đẹp quá, em quen biết chị bảy năm, lần đầu tiên thấy chị cười đó!”
Lục Trạch Duệ nhặt điện thoại của tôi, khoe khoang với mọi người tấm ảnh.
“Trời ơi, bác sĩ Trương nên cười nhiều hơn mới phải, xinh quá đi!”
“Tiểu Lục mau kéo bạn gái dậy đi, sao lại thế này?”
Lục Trạch Duệ cười nói không sao, anh ta ngồi xổm xuống, đào tôi trong tuyết:
“Thẩm Thanh Úy là một blogger hài hước ngầm đó, hai đứa tôi hay đùa giỡn như anh em vậy, cô ấy không sao đâu...”
Bỗng dưng bắt gặp đôi mắt đờ đẫn vô hồn của tôi, Lục Trạch Duệ khựng lại.
Đào sâu xuống, thấy cánh tay phải vặn vẹo dị thường của tôi, Lục Trạch Duệ lập tức luống cuống.
3
“Xin lỗi, xin lỗi Thanh Úy, anh chỉ định trêu em...”.
Vai phải bị rễ cây đ.â.m xuyên qua, m.á.u chảy rất nhiều, tôi được đẩy vào phòng cấp cứu.
Trưởng khoa và phó viện trưởng vừa tan ca, thấy tôi thì sắc mặt thay đổi, vội vàng đi theo vào cấp cứu.
Lục Trạch Duệ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khóe mắt đỏ hoe, liên tục lau những bông tuyết trên mặt tôi, hoảng loạn đến mức toàn thân run rẩy.
Anh ta bị chặn ở bên ngoài phòng cấp cứu, vào giây phút cánh cửa đóng lại, tôi bình tĩnh nói một chữ với anh ta:
“Cút.”