Cái Giá Phải Trả - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-04 10:01:12
Lượt xem: 190
27
Lục Trạch Duệ trước khi qua đời đã ký hiến thi thể, và thật trùng hợp là nó lại được chuyển đến viện nghiên cứu nơi tôi làm việc. Có vẻ như đây là món quà bất ngờ mà anh ta dành cho tôi vào lúc chúng tôi vừa cãi vã:
[Tình yêu của anh dành cho em vĩnh cửu, anh nguyện làm mọi thứ vì em, đời đời kiếp kiếp bảo vệ em.]
Ngày nhận được tin nhắn, tôi buồn nôn đến mức không thể ăn uống gì.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, xe chở thi hài anh ấy bị c.h.ế.t máy trên đường cao tốc ven biển. Khi tài xế ra ngoài đường liên lạc với xe cứu hộ, chiếc xe vốn đã được kéo phanh tay đột nhiên nghiêng sang trái, khiến Lục Trạch Duệ rơi xuống biển trong ba giây và biến mất không dấu vết.
Người nhà anh ta bỏ tiền ra vớt suốt nửa tháng nhưng không tìm thấy, cuối cùng tòa án phán quyết tài xế không có trách nhiệm.
Khi đến thăm sư mẫu, vô tình đề cập đến chuyện này, bà lão thắp cho giáo sư Ngô một nén nhang, thở dài cảm thán:
“Cũng hợp lý thôi, đều là báo ứng.”
28
Khương Ánh Chân gia nhập phòng nghiên cứu của tôi vào năm thứ ba đại học.
Cô ấy xuất sắc vượt trội với điểm số cao nhất, đánh bại hơn bốn nghìn ứng viên từ năm trường đại học khác nhau, chính thức được học tập những ghi chép chuyên ngành năm đó của tôi.
Năng khiếu nghệ thuật của cô ấy còn tốt hơn tôi, khả năng ghi nhớ và phân tích không gian lập thể cực kỳ nhanh nhạy, điều này rất có lợi cho các ca phẫu thuật cột sống đòi hỏi thao tác chính xác cao.
Tôi hỏi cô ấy có phải ban đầu dự định đi du học chuyên ngành nghệ thuật, nhưng vì muốn cứu Tạ Sùng nên mới chuyển sang học y.
Khương Ánh Chân nhìn video phẫu thuật xong, ăn hết sườn trong bát, bình tĩnh hỏi ngược lại tôi
“Sư phụ, cô thấy em giống người thích đàn ông yếu đuối không?”
“Không giống.”
Cô ấy lau miệng, từ trong túi xách lấy ra một phong thiệp cưới đưa cho tôi:
“Em yêu anh ấy, nhưng anh ấy không phải là tất cả cuộc đời em.”
“Em sống để làm hài lòng bản thân, Tạ Sùng sẽ chỉ trở thành người yêu được một tia sáng của em bao phủ.”
29
“Oa, cô này không có tay, là quái vật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-phai-tra-lsai/chuong-14.html.]
Tiếng la hét của trẻ con vang lên từ bên ngoài cửa sổ phòng nghiên cứu.
Hôm nay là ngày hội gia đình, nhiều đồng nghiệp đã dẫn con đến tham quan.
Tôi nghe tiếng la hét và nhìn ra ngoài, phát hiện người đứng bên ngoài cửa sổ là Trương Đới Phi.
Tay phải của cô ta đã biến mất.
Vài năm không thấy cô ta như già đi mười mấy tuổi, mái tóc khô vàng buông xõa, khuôn mặt trang điểm đậm, lớp phấn nền giá rẻ nổi ở trên làn da khô, toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ đã kết hôn.
Cô ta kết hôn với một bảo vệ ở viện nghiên cứu.
Người đàn ông kia rất hung dữ.
Lúc này phụ huynh đứng ra nhắc nhở:
“Tay của cô chỉ là bị bệnh, cô ấy cũng rất khổ sở, sao lại cười cô ấy?”
Một đám trẻ con tíu tít cười đùa nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn xin lỗi Trương Đới Phi.
Buồn cười thật.
Lý lẽ mà ngay cả trẻ con cũng hiểu được, vậy mà cô ta lại không hiểu.
Năm xưa, cô ta cười rạng rỡ vô cùng.
Trương Đới Phi đột nhiên kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay của một đứa trẻ: “Ôi, cháu bị thương rồi à? Cô xem giúp cháu nào, cô cũng là bác sĩ ngoại khoa mà.”
Vừa dứt lời, chồng cô ta từ trong đám đông bước ra, mặt đỏ bừng bừng hét lên bảo cô ta mau đi:
“Cô đã nghỉ việc bao nhiêu năm rồi, bản thân cái bệnh tật của mình còn chưa chữa khỏi thì chữa cho trẻ con cái gì? Đừng có bày trò nữa, mất mặt tôi!”
Tôi đứng bên ngoài đám đông nhìn Trương Đới Phi từ xa, Khương Ánh Chân gọi tôi từ phía sau về xem kết quả thí nghiệm.
Cùng một ngã tư.
Cùng đi theo hướng ngược lại.
Mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt đẹp nhất.