Cái Giá Phải Trả - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:55:42
Lượt xem: 38
7
Lục Trạch Duệ há hốc miệng, lời nói dối bị vạch trần khiến anh ta áy náy đến mức không nói nên lời.
Phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại một mình tôi.
Vết nước loang lổ do tuyết tan trên trần nhà lan rộng dần, giống như tương lai mịt mờ không định hướng của tôi.
Nhắm mắt lại, từng khuôn mặt bệnh nhân mong chờ nhanh chóng hiện lên.
Tôi phải giải thích với họ thế nào đây?
“Lục Trạch Duệ, thực ra chuyện này không trách cậu, ai cũng không thể đoán trước được chuyện ngoài ý muốn. Dù sao Thanh Úy cũng là con gái, cần dỗ dành nhiều hơn, đợi cô ấy hiểu ra mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
Nghe tiếng nói, tôi đột nhiên mở bừng mắt.
Trương Đới Phi đang đứng bên ngoài phòng bệnh an ủi Lục Trạch Duệ.
“Có lẽ đây chính là lý do tôi không thích thân thiết với bất kỳ ai. Tôi không thể trút giận lên người vô tội, chỉ vì là bạn trai nên trách móc người ta vô điều kiện à? Tương tự, tôi cũng sẽ không để người khác bắt nạt.”
Tôi còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Trương Đới Phi đang sủa gì vậy?
Lục Trạch Duệ thở dài nặng nề, giọng khàn khàn nói:
“Đàn chị nói đúng, em hiểu ý chị. Dù sao đi nữa cũng là lỗi của em, em yêu cô ấy, em không thể tỉnh táo và sáng suốt như chị được.”
“Đàn chị cũng rất quan tâm đến Thanh Úy phải không? Tự mình đến phòng bệnh trông chừng cô ấy, em thay mặt Thanh Úy cảm ơn chị, chị về nghỉ ngơi trước đi.”
Qua khe hở của rèm cửa, tôi lờ mờ nhìn thấy Trương Đới Phi đứng trước Lục Trạch Duệ. Lục Trạch Duệ bất lực xoa xoa mặt, cuối cùng ngoan ngoãn và nhẹ nhàng dựa vào người Trương Đới Phi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-phai-tra-lsai/chuong-3.html.]
“Cảm ơn, đàn chị.”
...
Tôi mặt không chút thay đổi cầm lấy điện thoại: “Alo 110 phải không, tôi bị đồng nghiệp nam cố ý xô ngã bị thương, nghi ngờ bọn họ muốn mưu sát tôi!”
8
Tôi và Lục Trạch Duệ quen nhau từ thời đại học.
Nếu nói anh ta có gì khiến tôi rung động, thì có lẽ sự chân thành là tuyệt chiêu duy nhất.
Anh ta đối với tôi không hề che giấu, mọi chuyện đều vô điều kiện hướng về tôi, giống như một chú chó ngốc nghếch, thích điên cuồng vẫy đuôi với chủ.
Tôi không cần nghi ngờ lòng chân thành của anh ta, chỉ cần từ từ dạy anh ta cách yêu thương, cách chung sống...
Nhưng bây giờ tôi không muốn ở bên một thằng nhóc chưa trưởng thành nữa.
Anh ta làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Ba mẹ vội vã chạy tới cục cảnh sát, sau khi biết chuyện đã xảy ra thì vô cùng ủng hộ quyết định của tôi.
Bố mẹ vội vã đến đồn cảnh sát, sau khi biết rõ sự việc họ vô cùng ủng hộ quyết định của tôi.
Đây là trò đùa gì vậy, sao có thể không chút do dự mà ném bạn gái qua vai chứ?
Anh ta đã hủy hoại tương lai của tôi.
Sau đó còn mặt dày nói với bố mẹ tôi rằng: là do tôi bất cẩn trượt ngã ở bệnh viện nên mới bị thương ở cánh tay.