Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cái Giá Phải Trả - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:58:06
Lượt xem: 31

18

Thực ra, chẳng ai biết trong vài phút được đưa vào phòng cấp cứu, Vương Bang Hạo còn mạch đập hay không.

 

Chỉ có Trương Đới Phi biết.

 

Lời chỉ trích của gia đình Vương Bang Hạo khiến cô ta không thể trốn tránh, thân hình mảnh mai như một cành trúc xanh kiêu hãnh đứng hiên ngang giữa đám đông, thanh tao thoát tục, dường như không hòa hợp với tiếng nức nở đau thương xung quanh.

 

“Lúc đó cô làm gì đó thì tốt rồi, cô là bác sĩ cái kiểu gì!”

 

Một quả trứng thối đập vào mặt Trương Đới Phi, nước trứng hòa với nước mắt lăn dài trên má, cô ta mỉm cười dịu dàng, tan vỡ và tuyệt vọng.

 

Lục Trạch Duệ đứng trong đám đông chứng kiến mọi chuyện, đau lòng vô cùng.

 

Nhưng anh ta cũng giống như tất cả đồng nghiệp nam khác đang đau lòng, cũng không dám đi lên bảo vệ Trương Đới Phi, không muốn rước họa vào thân.

 

Cuối cùng, bệnh viện phải ra mặt đưa nhóm người này đi.

 

Trước khi đi, một bé gái trong nhà họ nhận ra tôi, hái một bông hoa dại từ bãi cỏ nhét vào tay tôi, giọng non nớt nói:

 

“Chị bác sĩ Thẩm, cảm ơn chị đã khám bệnh cho bố em! Chị mau khỏe lại nhé!”

 

Tôi vô cùng hối hận vì sự việc ngoài ý muốn này xảy ra. Sau khi cúi người trò chuyện với cô bé vài câu, không lâu sau, Lục Trạch Duệ với vẻ mặt u ám đã chặn đường tôi.

 

Mắt anh ta đỏ hoe, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi tôi:

 

“Em có quen với gia đình Vương Bang Hạo không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cai-gia-phai-tra-lsai/chuong-9.html.]

 

“Chuyện nhảm nhí, tôi là bác sĩ điều trị chính cho Vương Bang Hạo.”

 

Lục Trạch Duệ đuổi theo vài bước, cẩn thận kéo lấy vạt áo tôi:

 

“Thanh Úy, có phải hôm nay là do em sắp xếp, để trả thù đàn chị không?”

 

19

“Nếu đúng là như vậy, anh van xin em đừng làm khó một người phụ nữ nữa. Cô ấy yếu đuối và không thể chịu đựng được những điều này. Tất cả là lỗi của anh, chuyện giữa chúng ta đừng liên lụy đến người khác!”

 

Tôi sững sờ vài giây, cơn tức giận tột độ cuộn trào trong lồng ngực. Tôi nhón chân túm lấy cổ áo Lục Trạch Duệ, lôi anh ta về phía đám đông.

“Tôi sao có thể quên được, anh mới là kẻ chủ mưu, anh không thể trốn thoát.”

 

Lảo đảo chen vào đám đông, tôi vỗ vai người đàn ông trung niên đứng đầu nhóm gia đình, có vẻ là anh trai của Vương Bang Hạo.

 

Tôi nói với anh ta:

 

“Thực ra Vương Bang Hạo sắp được phẫu thuật, nhưng tôi gặp tai nạn nên không thể cầm d.a.o mổ nữa.”

 

Nói rồi tôi chỉ thẳng vào Lục Trạch Duệ:

“Nói đi cũng phải nói lại, đây cũng không phải là ngoài ý muốn, tôi bị người ta cố ý làm hại. Là anh ta đấy, là anh ta vì muốn chọc cười bác sĩ Trương Đới Phi mà đã phá hủy tay phải của tôi, khiến tôi không thể phẫu thuật cho em trai của anh.

 

Tôi thấy các người có thù oán với nhau thì đừng nên trút giận lên bệnh viện, muốn tìm nguyên nhân gốc rễ thì phải tìm đúng người chứ?”

 

Ngay lập tức, sắc mặt của Lục Trạch Duệ trở nên trắng bệch.

 

Loading...