Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 4-7

Cập nhật lúc: 2024-07-01 12:28:53
Lượt xem: 7,853

4

 

Nghĩ đến tính chiếm hữu biến thái của hắn, coi tôi là vật sở hữu của hắn. Tôi thở dài, nhét một viên kẹo vào tay hắn.

Hắn im lặng một lúc, có chút không dám tin: "Trước kia em cũng dỗ dành anh như vậy sao?"

"Thẩm Lê, anh là người dễ dỗ dành như vậy sao?"

Hắn còn chưa dứt lời, tôi đã nhét viên kẹo vào miệng hắn, ôm cánh tay hắn lắc lắc.

Hắn trừng mắt nhìn tôi, rộng lượng lên tiếng, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tránh xa đám đàn ông thối tha kia ra."

Tôi: "..."

Nhóm công tử bột trong vòng bạn của Tạ Ngọc biết tin hắn mất trí nhớ, ngay ngày đầu tiên đã tìm đến, chăm chú nhìn tôi, khiến da đầu tôi tê dại.

Tạ Ngọc nằm trên giường bệnh, đưa tay ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo: "Nhìn đủ chưa?"

Mấy người kia lập tức dời mắt, không ai vạch trần, lại còn bày ra vẻ mặt xem kịch hay. Nhưng trong lòng lại không chút che giấu chế giễu: "Cô gái nhỏ, cô đang tự tìm đường c.h.ế.t đấy."

"Nếu A Ngọc khôi phục trí nhớ, thì sẽ có trò hay để xem."

Tôi nắm chặt tay. Hôm nay mấy người này lấy cớ giúp Tạ Ngọc tìm lại trí nhớ đã đưa hắn ra ngoài.

 

  

 5

 

Vừa lúc bạn thân rủ tôi đến quán bar mới mở gần trường, nói là liên hoan khoa. Đến nơi, mới phát hiện người của hội học sinh đều ở đó.

Chu Trạch Xuyên ngồi ở đó, khí chất thanh lãnh không hợp với xung quanh. Hắn mỉm cười gật đầu với tôi.

Bạn thân Lâm Nhiên nháy mắt với tôi: "Nam thần Chu kìa, có phải là có ý với cậu không?"

"Thế thì lời to rồi, ai mà không biết hội trưởng đẹp trai, tính tình tốt, là bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao nữ sinh chứ."

Tôi ngăn cản cô nàng tiếp tục nói, ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Chu Trạch Xuyên.

Hắn giơ điện thoại lên, tôi đồng ý lời mời kết bạn.

Tôi lấy cớ đi vệ sinh, Chu Trạch Xuyên cũng đi theo.

"Thẩm Lê, không biết có tiện nói chuyện một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên: "Lê Lê? Cậu có thể đến đây một chút không, bên này Ngọc ca xảy ra chút chuyện."

Tôi cười cười với Chu Trạch Xuyên: "Xin lỗi, học trưởng."

 

 6

 

Đến phòng bao ở tầng hai. Một đám con gái la hét chạy ra ngoài. Tôi đẩy cửa phòng, mùi m.á.u tanh nồng nặc trong không khí. Người nằm la liệt trên đất rên rỉ vì đau đớn. Tạ Ngọc ngồi giữa, ngón tay thon dài dính đầy máu. Mọi người xung quanh đều tránh xa.

Đôi đồng tử đen lánh như vực sâu, lạnh lẽo đến đáng sợ, tôi dừng bước.

Tiểu thiếu gia Lạc Thành có quan hệ khá tốt với Tạ Ngọc lên tiếng: "A Ngọc, bạn gái cậu đến rồi."

Tạ Ngọc nghe vậy, nghiêng đầu, cười cười, đưa bàn tay dính m.á.u ra, nũng nịu gọi: "Lê Lê, tay anh bẩn rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-bay-ngot-ngao-gfst/chuong-4-7.html.]

Rất nhanh đã có vệ sĩ mặc đồ đen đến xử lý hiện trường.

Lạc Thành áy ngại gật đầu: "Cậu ấy uống hơi nhiều, không cho ai động vào, giao cho cậu vậy."

Tôi im lặng một lúc, uống say còn đánh người được sao!???

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nhìn biểu cảm bình thường của những người này, cách xử lý quen thuộc, tôi rơi vào trầm tư.

Sau đó, giúp Tạ Ngọc lau sạch tay. Hắn ngoan ngoãn để tôi nắm tay, nửa người dựa vào người tôi, vất vả lắm mới đưa hắn lên xe.

Tạ Ngọc như không có xương cốt lại dựa vào người tôi. Hắn cúi đầu cắn xương quai xanh của tôi.

Tôi lấy hết can đảm vỗ vỗ hắn: "Tạ Ngọc, hôm nay, đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn nghe vậy nhếch mép, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Thằng đó nói em không phải bạn gái của anh, em lừa anh, Lê Lê em nói xem, thằng đó có đáng c.h.ế.t không?"

"Em chỉ có thể là của anh."

Máu toàn thân như đông cứng lại. Hắn cắn tôi một cái.

"Tạ Ngọc, anh là chó sao?"

Hắn thản nhiên "ừ" một tiếng, đáy mắt không chút cảm xúc. Đôi mắt nhìn chằm chằm tôi.

"Bảo bối, em sẽ không lừa anh, đúng không?"

Tôi cắn môi, đến lúc này mới nhận ra, Tạ Ngọc hắn thật sự là một tên điên đáng sợ.

  

 

 7

 

Tạ Ngọc thật sự say rồi, say đến mức không biết trời đất gì. Trong nháy mắt, hắn dường như có chút ý tứ muốn quậy phá, hắn chỉ vào một cái cây trong biệt thự lẩm bẩm.

Sau đó quay đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ ngốc nghếch trong veo: "Bảo bối, sao hắn không nói chuyện?"

"Là bẩm sinh không biết nói sao?"

Tôi: Cậu có thể ngậm miệng lại được không???

Vất vả lắm mới đưa hắn lên lầu, tôi đắp chăn cho hắn.

Hắn cau mày, nắm lấy cổ tay tôi: "Bẩn, phải tắm."

Tôi ngẩn người. Hắn có chút mất kiên nhẫn, nhìn tôi chằm chằm.

"Lê Lê, tắm cho anh."

Nói xong liền tự cởi quần áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo gợi cảm.

Tôi giữ tay hắn lại, nuốt nước bọt: "Anh, ngoan một chút."

Hắn l.i.ế.m môi, ánh mắt có chút m.ô.n.g lung, đột nhiên đứng dậy, kéo cổ tay tôi, loạng choạng đi về phía phòng tắm.

Mí mắt tôi giật giật: "Tạ Ngọc, nghe lời, hôm nay không tắm nữa, được không?"

Hắn như con lừa cứng đầu, nheo mắt.

"Không muốn, phải tắm."

"Em không tắm cho anh, có phải là không yêu anh nữa rồi..."

"Em thay đổi rồi, trước kia em không phải người như vậy."

Khóe miệng tôi giật giật, trước kia là từ đâu ra vậy???  

Loading...