Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-13 11:52:37
Lượt xem: 1,271
Nhưng vì tôi nợ anh ấy, thấy phản ứng của anh ấy lớn như vậy, tôi nhịn không được trêu chọc:
"Chẳng lẽ Giang tổng ghen rồi? Nói rồi mà, trong hôn nhân không can thiệp vào chuyện của nhau."
"Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ hỏi đại thôi."
Tôi đã biết ngay mà.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Giang Yến Lâm vừa khởi động xe vừa chuyển sang chủ đề khác: "Em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Nửa tiếng sau, Giang Yến Lâm dừng xe trước cửa một nhà hàng.
"Vậy chúng ta ăn gì?"
Anh ấy không thèm ngước mắt lên: "Sủi cảo."
Tôi: "..."
10
Xe từ từ dừng lại trước cửa biệt thự nhỏ, tôi ì ạch vác túi mua sắm từ hàng ghế sau lên, chuẩn bị chào tạm biệt anh ấy.
"Cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Tôi vừa dứt lời, Giang Yến Lâm đẩy cửa xe trực tiếp xuống xe.
"Hứa Kiều Nhất, đây cũng là nhà tôi."
Tôi có chút kinh ngạc: "Tối nay anh ở đây?"
Anh ấy một tay đút túi, nhìn chằm chằm tôi: "Anh về nhà ở hình như em rất thất vọng."
Bị lộ rồi.
Tôi cười trừ: "Sao cơ? Đương nhiên là em mong anh về nhà nhiều hơn rồi."
"Vậy thì tốt, tiện thể nói cho em biết, từ hôm nay anh sẽ về nhà ở mỗi ngày."
Ngụ ý là, những ngày tháng sung sướng của tôi đến đây là hết.
Tình hình này đúng là dở tệ.
Tại sao mình lại nói ra câu đó nhỉ?
Thật đúng là tự chuốc họa vào thân.
Nhưng dù sao Giang Yến Lâm cũng là chủ căn nhà này, lại là người chồng trên giấy tờ đăng ký kết hôn với mình, cho nên anh ấy muốn về đây ở, tôi hoàn toàn không có lập trường để từ chối.
Chán nản, tôi đưa cho anh ấy bộ quần áo mà tôi mua cho anh ấy.
"Mua cho anh à?"
"Ừm, anh xem thử xem có vừa không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-bay-ngot-ngao/chuong-4.html.]
Giang Yến Lâm trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, lật xem một hồi, cầm lấy một cái hộp lên ngắm nghía vài lần.
"Khụ."
"Nhỏ quá."
Tôi mất hết hứng thú, đầu óc chỉ toàn suy nghĩ về việc làm thế nào để chung sống hòa bình với anh ấy dưới cùng một mái nhà, nghe vậy vô thức phản bác lại:
"Anh chưa thử thì sao biết là nhỏ!"
Tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra trên tay Giang Yến Lâm là chiếc quần lót mà tôi mua bừa!
Chết tiệt!
Vì vốn dĩ không định cho Giang Yến Lâm mặc, nên lúc mua tôi hoàn toàn không để ý đến kích cỡ.
Lúc thanh toán, tôi trực tiếp vứt hai hộp quần lót vào túi áo sơ mi, định bụng về nhà sẽ tìm cơ hội giấu đi trước rồi mới đưa quần áo cho Giang Yến Lâm. Ai ngờ, bị anh ấy nói một câu "Hôm nay bắt đầu về đây ở" tâm trí tôi rối bời, quên bẵng chuyện này.
Mặt tôi đỏ bừng, giật lấy đồ trên tay anh ấy giấu ra sau lưng, cố gắng giải thích: "Cái này không phải mua cho anh."
"Không phải mua cho anh? Vậy em muốn mua cho ai?"
"Bạn trai cũ?"
Anh ấy lại liếc nhìn sau lưng tôi, nhướng mày, giọng điệu có chút mỉa mai: "Nhỏ vậy."
"Anh... anh... anh..." Bị anh ấy mỉa mai, tôi nghẹn lời, không thể nói ra câu hoàn chỉnh: "Đồ vô liêm sỉ."
Anh ấy khẽ cười một tiếng: "Cỡ 2XL, nhớ nhé, lần sau mua theo kích thước này."
Anh ấy đang khiêu khích tôi!
Làm sao tôi có thể thua?
Chỉ là nói cho vui thôi mà, ai chẳng biết làm.
"Làm sao vậy? Em vẫn muốn ở căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách à?"
Thân thể Giang Yến Lâm chậm rãi kề sát vào tôi, hơi hơi cong môi, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích: "Không phục?
11
Tôi thừa nhận, một khắc kia tôi sợ hãi, cầm túi xách chạy về phòng.
Ai có thể nghĩ đến, ngoài mặt Giang Yến Lâm nghiêm túc không gần phụ nữ, cũng có lúc không biết xấu hổ như vậy.
So sánh với anh ấy, tôi quả thực chính là một con gà nhỏ.
Nói thật, chỉ tại anh ấy đẹp trai thôi, nếu anh ấy bình thường một chút, tôi đã tát cho anh ấy hai cái.
Nhưng tôi quên mất, toàn bộ ngôi nhà này đều là của anh ấy, tôi có thể trốn đi đâu?
Hơn nữa, trước đây tôi vẫn ngủ ở phòng ngủ chính.
Hiện tại chủ nhân thực sự đã quay trở lại, đương nhiên tôi phải nhường chỗ, sau khi tắm rửa xong, tôi rất tự giác đi sang phòng khách.
Tuy nhiên, giường trong phòng khách trống trơn, thậm chí không có ga trải giường.