Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CẨM ĐƯỜNG KHÔNG CÒN ĐAU NỮA - 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:57:09
Lượt xem: 2,448

Mạnh Cẩm ngẩn người:  

 

"Ngươi thích ngửi thịt à? Lần tới ta sẽ mang gà quay cho ngươi."  

 

Nàng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng đi rồi thì biệt tăm biệt tích suốt nửa năm.  

 

04 

 

"Ta biết cách phá Trấn Hồn Châu. Muốn tự do, chỉ có thể dùng mạng đổi mạng. Ta đã đến hộ quốc tự xin bùa, chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ đổi mạng cho ngươi."  

 

Sấm sét nổ vang, rọi sáng gương mặt tái nhợt của Mạnh Cẩm.  

 

So với lần gặp trước, nàng đã tiều tụy hẳn, chỉ còn chút hơi tàn, ngã quỵ dưới gốc đào.  

 

"Ta không quên ngươi. Chỉ là không ra được. Không có gà quay, đừng giận ta nhé."  

 

"Ngươi xem, đến lúc c.h.ế.t rồi mà ta còn nghĩ đến ngươi đây."  

 

Nàng khát khao cái chết, sao cũng được, chỉ cần được chết.  

 

Ấy vậy mà nàng lại chọn lội suốt đêm, vượt ba mươi dặm từ kinh thành đến đây.  

 

"Ai đã ép ngươi thành thế này? Là nhà họ Mạnh sao?"

 

Nàng nở một nụ cười quyết tuyệt, không rõ trên mặt là nước mưa hay nước mắt.  

 

Ngay khoảnh khắc ấy, lưỡi d.a.o sắc bén rạch toạc cổ tay nàng.  

 

"Là thời thế, là vì ta ngu muội và yếu đuối không bằng ai. Đây là số mệnh của ta."  

 

Máu tươi trào ra, thấm vào lá bùa ướt đẫm trong n.g.ự.c nàng, tỏa ra ánh kim rực rỡ.  

 

"Lại đây nào, ôm ta một cái. Ngươi là người duy nhất đã bảo vệ ta."  

 

"À... Ngươi không có tay à? Được, để ta ôm ngươi."  

 

Dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể cứu được nàng.  

 

"Ta muốn chết, ngươi muốn sống. Đổi mạng với ta đi, ta cầu xin ngươi."  

 

Khi một người đã muốn chết, chẳng ai có thể cứu họ.  

 

Nàng xé toạc vết thương, để m.á.u đỏ loang ra, bị cơn mưa cuốn trôi, nhuộm đỏ bộ hài cốt của ta.  

 

"Sống đã khổ đến thế này, đừng để ta c.h.ế.t mà còn không nhắm mắt. Ít ra, khi ngươi còn sống, vẫn có người nhớ đến ta, đúng không?"  

 

Linh hồn nàng dần dần rời khỏi thể xác, mờ nhạt từng chút một, chỉ còn le lói chút hơi tàn.  

 

Ta tiến lại gần.  

 

"Ngươi có nguyện vọng gì? Ta sẽ giúp ngươi, tất cả đều giúp ngươi."  

 

Nàng mỉm cười, ôm chặt lấy ta, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c ta.  

 

"Ngươi phải sống thật tốt. Đời sau ta sẽ đầu thai vào một gia đình tốt. Như vậy, cả hai chúng ta đều có lời."  

 

Lời sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-duong-khong-con-dau-nua/2.html.]

Trừ phi kéo hết những kẻ kia xuống địa ngục, nếu không thì cái c.h.ế.t này chỉ là vô nghĩa!  

 

****

 

Đêm ấy, một chân thiên kim c.h.ế.t đi trong quên lãng.  

 

Nhưng từ bãi tha ma, một ác quỷ La Sát sống lại.  

 

Cây đào khô héo trong đêm. Ta khoác lên mình thân xác của Mạnh Cẩm và xuống núi.  

 

Chuyện luân hồi kiếp sau, ta không biết. Nhưng kiếp này, nhất định sẽ - trả nợ m.á.u  - bằng máu.  

 

05

 

Trên đường về kinh, ta ghé qua hộ quốc tự.  

 

Ở đó có một Thái hậu ăn chay cầu phúc cho con trai mình suốt đời.  

 

Trước đây, bà không thích ta, từng phạt ta quỳ đến mức mất đi đứa con tám tháng trong bụng.  

 

Nhưng giờ đây, khi ta kể sự thật về cái c.h.ế.t của con trai bà, bà lập tức đồng ý hợp tác với ta, cùng ta nổi phong ba, giành lại hoàng cung Tử Kinh.  

 

Sau khi đạt được thỏa thuận, ta trở về hầu phủ đúng vào ngày cập kê của thiên kim giả—Mạnh Tuyết Như.  

 

Tiệc mừng diễn ra trong không khí hân hoan. Tất cả mọi người đều vây quanh nàng, hết lời chúc tụng, và những món trang sức quý hiếm chất đầy trước mặt nàng như không cần tiền.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Mọi người thi nhau dặn dò nàng phải cư xử khéo léo, đừng để ảnh hưởng đến tương lai rạng rỡ của mình.  

 

Trong khung cảnh phồn hoa ấy, không một ai nhớ rằng hôm nay cũng là sinh thần của Mạnh Cẩm.  

 

Phu nhân hầu gia ôm Mạnh Tuyết Như vào lòng, mười mấy chiếc hộp lớn được đặt ngay ngắn trước mặt nàng.  

 

"Đây là đồ trong hồi môn của nội tổ mẫu con. Mẫu thân cũng chỉ khi sinh ra ca ca con mới có được. Mẫu thân không cho ai khác, chỉ để dành cho con, Như Nhi."  

 

Mạnh Tuyết Như bĩu môi, rồi nũng nịu ôm lấy phu nhân hầu gia, cười ngọt ngào như trẻ thơ:  

 

"Con biết mà, mẫu thân yêu con nhất. Con cũng yêu mẫu thân nhất."  

 

Thế tử Mạnh Vân Đình bước tới, dịu dàng dâng tặng món quà của mình:  

 

"Đây là viên mã não ngũ sắc được Hoàng thượng ban tặng. Ta đã cố xin từ tam hoàng tử. Ý nghĩa của nó, đương nhiên không tầm thường."  

 

Tam hoàng tử?  

 

Là hắn, không sai được.  

 

Hừ, xem ra cũng có điều thú vị đây.

 

Hầu gia ngồi trên cao, vuốt râu đầy tự mãn:  

 

"Quà của phụ thân cũng không kém đâu. Ta đã cố xin Hoàng thượng ban hôn cho con và tam hoàng tử sau lễ cập kê. Như vậy, con sẽ trở thành viên ngọc quý thật sự của hầu phủ."  

 

Mạnh Tuyết Như lập tức sáng mắt. Nhưng nàng vẫn làm bộ dậm chân trách móc:  

 

"Phụ thân làm con xấu hổ quá, nói những chuyện thế này giữa đám đông. Con giận người rồi."  

 

Cả sảnh đường cười ầm lên, tiếng cười ngọt ngào tràn ngập như mật.  

 

Chỉ có thân xác này—thân xác vẫn mang những vết thương chồng chất của Mạnh Cẩm—đột nhiên nhói đau.  

Loading...