Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cẩm Nương Về Muộn - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:35:55
Lượt xem: 2,800

Cầm Nương vừa bẻ ngón tay tính toán, vừa vui vẻ nói về cách sử dụng số bạc, đôi mắt cong cong còn đẹp hơn cả trăng non trên bầu trời.

 

Phượng Nhi nhịn không được, nói:

 

"Đừng quên, ngươi còn nợ ta một trăm lượng đó."

 

Cầm Nương vênh mặt hất hàm: "Sẽ không thiếu của ngươi đâu, lão gia nhà ta từng làm huyện lệnh, ông ấy có bản lĩnh."

 

Phượng Nhi mím môi cười, phe phẩy chiếc quạt tròn để mặc nàng kiêu ngạo.

 

Ba năm nay, Cầm Nương đã một mình đến phủ Đại Danh tám chín lần, mà lần này, nàng quyết định dẫn ta đi cùng.

 

Ta đã chín tuổi, dáng người cao ráo, tính cách cũng dần hình thành, làm việc cũng khá là có chủ kiến.

 

Cầm Nương vẫn thường nói: "Tính cách của con không giống cha, mà giống mẹ."

 

Dung mạo, tính tình của mẹ, kỳ thực ta đã quên mất hơn phân nửa rồi.

 

Ký ức thời thơ ấu luôn ngắn ngủi, mà ký ức của ta là bắt đầu rõ ràng từ ngày Tết Nguyên Tiêu ba năm trước.

 

Cuối tháng sáu, ta và Cầm Nương lên xe ngựa đến phủ Đại Danh.

 

Hơn trăm dặm đường, ban đầu ta còn tưởng rất dễ dàng.

 

Nhưng sau khi lên đường mới biết, con đường này núi non hiểm trở, gập ghềnh khó đi, phải cẩn thận từng chút một.

 

Vậy mà Cầm Nương, một nữ tử yếu đuối, đã một mình đi trên con đường này ba năm trời.

 

Chúng ta xuất phát từ sáng sớm, mãi đến chiều tối mới đến phủ Đại Danh.

 

Sau khi thu xếp cho ta ở một quán trọ nhỏ trong thành, Cầm Nương tự mình đi tìm Trương cai ngục để hỏi thăm tin tức.

 

Ta ở trong quán trọ, chờ mãi, chờ mãi mà không thấy nàng quay lại.

 

Mãi đến khi lên đèn, nàng mới trở về, nhưng hai mắt sưng đỏ, thất hồn lạc phách, giống như con rối gỗ thiếu hơi.

 

"Cái thế đạo bất công này, thật sự là muốn bức người ta vào chỗ c h ế t mà!"

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Bên ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, mưa to như trút nước, trong phòng, nàng ôm chặt lấy ta, hai người cùng nhau khóc lớn, khóc cho thế đạo tàn nhẫn, khóc cho ông trời trêu ngươi.

 

Thời hạn ngồi tù của nhà họ Chu đã đến, nhưng triều đình lại có kẻ giở trò, kéo dài thời gian giam giữ vô thời hạn.

 

Vô thời hạn!

 

Cầm Nương không chịu nổi cú sốc này, đêm đó liền phát sốt.

 

Ta khóc lóc cầu xin chủ quán trọ tìm lang trung, sắc thuốc, quỳ gối bên giường nàng suốt cả một đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cam-nuong-ve-muon/chuong-9.html.]

 

Ngày hôm sau, nàng nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy: "Tiểu thư, ta dẫn con đi gặp cha mẹ."

 

Trước nhà lao phủ Đại Danh, hai tên cai ngục vừa nhìn thấy Cầm Nương liền cười ha hả tiến lên trêu chọc:

 

"Ồ, tiểu mỹ nhân lại đến thăm tù nhân à? Trời nắng như vậy, nhìn ngươi xem, vẫn trắng trẻo nõn nà như thế."

 

"Ha, nào phải tiểu mỹ nhân, rõ ràng là tiểu bảo bối. Tiểu bảo bối, lần này lại mang đồ tốt gì cho lão tình nhân của ngươi vậy?"

 

Cầm Nương che chắn ta phía sau, ôm chặt bọc đồ cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, chống đỡ thân thể yếu ớt khom người chào hỏi bọn chúng.

 

"Hai vị đại gia, xin hãy giúp đỡ."

 

Lũ cai ngục cố tình trêu chọc nàng: "Được thôi, lần nào mà chẳng giúp, nhưng lần này phải hôn một cái đã."

 

"Đúng vậy, không thể để ngươi qua mặt dễ dàng như vậy được."

 

Đúng lúc bọn chúng đang giở trò, Trương cai ngục từ bên trong đi ra, hắn cau mày quát lớn hai tên cai ngục:

 

"Nàng ấy là người đáng thương, sao các ngươi lại bắt nạt nàng ấy?!"

 

Trương cai ngục là người thật thà, những năm qua, nhờ có hắn, nhà họ Chu mới không phải chịu nhiều khổ cực.

 

Nhưng cho dù vậy, khi ta nhìn thấy cha mẹ và ca ca trong nhà lao, ta vẫn không thể nhận ra bọn họ.

 

Cầm Nương vẫn luôn nói cha ta là người tuấn tú lịch lãm, nhưng người ta nhìn thấy lại chỉ có gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

 

Còn người phụ nữ da dẻ thô ráp kia - mẹ ta Thôi thị, tóc mai bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt, còn tiều tụy hơn cả phụ nữ nông thôn.

 

Ca ca mười ba tuổi và đệ đệ bảy tuổi của ta tuy là vẫn còn chút thịt trên mặt, nhưng vì quanh năm không được nhìn thấy ánh mặt trời, nên sắc mặt trông vô cùng nhợt nhạt.

 

Gia đình năm người nhà họ Chu, bốn người vướng vào vòng lao lý, một người thì phải luồn cúi cầu xin trong kỹ viện.

 

Giờ phút này đoàn tụ, tự nhiên là ai nấy đều rơi lệ đầy mặt.

 

Vì sợ tai vách mạch rừng, Cầm Nương kéo ta quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nói: "Nô tỳ được lão gia và phu nhân đại ân đại đức, hôm nay dẫn theo con gái đến bái kiến hai người."

 

Cách song sắt nhà lao, ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh với cha mẹ.

 

Mẹ ta không nhịn được nhào tới nắm chặt lấy tay ta, còn cha ta thì quay mặt đi, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.

 

Bị vu oan hãm hại, ông ấy không khóc; nghe tin không có hy vọng được thả, ông ấy cũng không khóc; nhưng khi nhìn thấy ta đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, vị Trạng nguyên tài hoa hơn người năm xưa lại không kìm nén được rơi lệ.

 

Cha con ruột thịt, gặp mặt mà không thể nhận nhau.

 

Sao nỡ lòng nào đây?

 

Loading...