CÁN CÂN NGHIÊNG LỆCH - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:27:35
Lượt xem: 1,959
Sau khi cô ta rời khỏi phòng tôi, tôi cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, liền đứng dậy chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn.
Mẹ tôi nấu rất nhiều món ăn, có những món tôi thích, cũng có những món Đoàn Y Nhiên thích, bà ấy như khoe khoang lấy ra một hộp tôm cua sống, đó là món tôi rất thích.
Không đúng, là trước đây tôi rất thích.
Dì nhíu mày lấy hộp đồ sống đó đi: “Ôi trời chị ơi, lần trước con bé ăn đồ sống bị viêm dạ dày cấp tính, còn phải truyền nước ở bệnh viện hai ngày cơ mà, Thi Ngữ con đừng ăn nữa.”
Lần đó quả thực đã để lại cho tôi một ám ảnh tâm lý, tôi lè lưỡi, nũng nịu với dì: “Con không ăn đâu, bây giờ con chẳng thích ăn chút nào cả.”
Mẹ tôi rất ngạc nhiên, có vẻ như rất lo lắng: “Con bị viêm dạ dày lúc nào vậy? Sao mẹ không biết? Lão Triệu, anh có biết không?”
Chuyện này bố tôi cũng không biết, vì tôi sợ ông lo lắng, nếu không phải lúc tôi đang truyền nước, dì tình cờ gọi video cho tôi thì bà ấy cũng không biết.
Mẹ tôi thấy dì hiểu rõ tình hình của tôi như vậy thì nói với bố tôi một câu chua chát: “Con gái của anh cũng không phải chuyện gì cũng nói với anh đâu.”
Bố tôi không quan tâm đến lời nói bóng gió của bà ấy, cúi đầu bóc tôm cho tôi, bóc đầy một bát tôm càng xanh cho tôi, tôi ăn thịt tôm, ông ấy nhai đầu tôm.
Khi dì gắp thức ăn, tôi thấy bà ấy đeo chiếc vòng tay mà tôi tặng, khen một câu: “Ánh mắt của con đúng là không tồi, chiếc vòng tay này bình thường không ảnh hưởng đến dì làm việc chứ?”
“Không đâu~dì thích lắm.”
Mẹ tôi nhìn chằm chằm chiếc vòng tay, giọng run run: “Chiếc vòng tay này là Thi Ngữ tặng cho em à?”
Dì nói: “Đúng rồi, nhân ngày của mẹ năm nay cháu nó tặng đấy, phải nói là em thật ngưỡng mộ chị đã sinh được một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy, đôi khi em còn nghĩ, giá như Thi Ngữ là con gái của em thì tốt biết mấy.”
Tôi cười hì hì đáp: “Con cũng nghĩ vậy, giá như dì là mẹ của con thì tốt biết mấy.”
Mẹ tôi và Đoàn Y Nhiên tức đến mức muốn bẻ gãy cả đũa, khi tôi định đi vệ sinh thì mẹ tôi kéo tôi vào phòng, hỏi tôi: “Tại sao ngày của mẹ con lại mua quà cho dì, mà không mua cho mẹ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/can-can-nghieng-lech/chuong-12.html.]
“Tiền của con có hạn, chỉ đủ mua một món quà thôi, hai người là chị em ruột, một mình dì làm việc ở tỉnh khác cô đơn lắm, còn mẹ có bố và em họ bầu bạn, sao vậy? Em họ không mua quà cho mẹ sao?”
Đương nhiên là không rồi, tiền của Đoàn Y Nhiên đều dùng để mua sản phẩm dưỡng da cho bản thân hết rồi.
16.
Gần nhà mới xây một quảng trường, buổi tối còn có đài phun nước phát nhạc, ăn tối xong chúng tôi cùng nhau đến đó đi dạo.
Ở đó có rất nhiều quầy hàng rong, bán đồ ăn vặt, bán bóng bay...
Mặc dù vừa ăn no, nhưng nhìn thấy xúc xích nướng bên lề đường vẫn thấy thèm, tôi hỏi có ai muốn ăn xúc xích nướng không?
Mẹ tôi nói: “Vừa ăn xong, ăn đồ ăn vặt bên đường làm gì, không sạch sẽ!”
Dì nói: “Con muốn ăn thì dì đi cùng con!”
Vừa lúc đó có một người mặc đồ thú bông con ếch đi bán bóng bay ếch, tôi thấy rất dễ thương, cũng không định mua, chỉ chụp một tấm ảnh thôi.
Dì liền mua cho tôi một quả bóng bay: “Con mời dì ăn xúc xích, dì mua bóng bay cho con.”
Bà chủ bán xúc xích cười nói, khen hai mẹ con chúng tôi tình cảm thật tốt.
Câu nói đó đ.â.m vào tim mẹ tôi, bà ấy nhảy vào nói: “Tôi mới là mẹ của nó!”
Tôi không để ý đến bà ấy, ôm tay dì nói với bà chủ: “Đúng vậy, dì đối xử với cháu còn tốt hơn cả mẹ cháu nữa.”
Mẹ tôi tức đến đỏ cả mắt, lại nghĩ đến chuyện chiếc vòng tay, mặt cũng đỏ bừng lên.
Dì thấy thái độ của tôi với mẹ không tốt, đã nói riêng với tôi đôi câu.
Bình thường tôi rất nghe lời dì, nhưng lần này, tôi nghe tai này lọt ra tai nọ.