CẦN GÌ PHẢI LƯU LUYẾN MỘT GƯƠNG MẶT - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:25:11
Lượt xem: 873
13.
Mỹ nhân vẫn ở bên, nhưng đã không còn hương vị nữa.
Trước đây rất muốn chiếm hữu anh, rất muốn ngủ với anh, nhưng bây giờ tôi lại không muốn nữa.
Đêm đó, tôi lại mất ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Khiêm thức dậy, anh phát hiện cả người mình trần chuồng.
Anh rất sốc, ôm chặt chăn nhìn tôi, "Tối qua... chúng ta... ngủ rồi?"
Lục Khiêm sau khi tỉnh r ư ợ u đã quên hết chuyện tối qua.
Chắc anh cũng không nhớ những gì tối qua tôi nói.
Tôi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bối rối của anh.
Tôi nhích về phía anh một chút, cười nói, "Chồng à, tối qua là anh chủ động đấy, bây giờ chúng ta đã làm một lần rồi, có phải lời nói không làm nghĩa vụ vợ chồng lúc trước nên thay đổi rồi không? Hôm qua em thấy anh vui vẻ lắm đấy."
Tôi nói như vậy là muốn thử xem, nếu chúng tôi thực sự đã xảy ra quan hệ, anh sẽ phản ứng thế nào.
Anh nhíu mày, "Lạc Du Nhiên, sao sau khi kết hôn em lại thay đổi nhiều như vậy?"
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chân mày của anh, dịu dàng nói, "Có lẽ là do em đột nhiên phát hiện ra vẻ đẹp của anh, ôi chao, mái tóc rối của anh cũng thấy đẹp, hình như em đã yêu anh rồi đấy?"
Cổ Lục Khiêm cũng đỏ lên, anh mở mắt, hít một hơi thật sâu, "Vậy thì anh cũng yêu em."
Tôi ngạc nhiên một chút, rồi nói bằng giọng đùa cợt, "Cảm ơn, anh miễn cưỡng quá rồi đấy."
Tôi đứng dậy, anh kéo tay tôi lại, do dự nói, "Tối qua... chúng ta... có dùng biện pháp tránh thai không?"
"..."
Tôi cười nhìn anh, "Không có, anh nói xem, nếu em có t h a i thì nên xử lý như thế nào?"
Anh trầm ngâm một lúc, nói, "Nếu em muốn sinh thì sinh, nếu không muốn thì phải chuẩn bị sớm."
Tôi gật đầu, "Vậy anh thì sao? Anh có muốn chúng ta có một đứa con không?"
Anh nói, "Nếu em muốn thì anh cũng muốn, nếu em không muốn thì anh cũng không."
14.
Tôi đứng giữa ngã tư đường đông đúc, đèn xanh phía trước bật lên, nhịp tim tôi cũng đập nhanh hơn.
Mấy ngày nay tôi không quay lại biệt thự của Lục Khiêm.
Tôi đã chuyển Tô Thiến đến bộ phận khác, bình thường chúng tôi sẽ không đụng mặt nhau, hôm qua cô ta đến phòng của tôi, nói muốn cùng tôi nói chuyện về Lục Khiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/can-gi-phai-luu-luyen-mot-guong-mat/chuong-4.html.]
Chúng tôi ngồi trong quán cà phê, nụ cười trên môi cô ta mang dáng vẻ của người chiến thắng, cô ta nói, "Chị biết mối quan hệ của em và Lục Khiêm chứ? Em rất hiểu Lục Khiêm, anh ấy không thích chị, cuộc hôn nhân không có tình yêu của chị và anh ấy sớm muộn cũng sẽ trở thành oán hận mà thôi."
Cô ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Em biết chị và Lục Khiêm đã kết hôn, nhưng chị biết tại sao anh ấy lại đột nhiên kết hôn với chị không?"
Cô ấy cười nhẹ, "Vì trước đây em từng nói với anh ấy, người như chị mới phù hợp với anh ấy. Vì vậy, anh ấy mới bắt đầu cân nhắc đến chị, nếu không hai người đã không thể ở bên nhau được rồi."
Cô ta uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói, "Bố mẹ em đều đã qua đời, họ sẽ không làm phiền em nữa... đây là ý trời, lần này em đến thành phố S để dành lại Lục Khiêm. Em sẽ không do dự như trước nữa."
Thấy tôi im lặng, cô ta lại nói tiếp, "Chị không tin sao? Em có thể hẹn Lục Khiêm ra đây, để chị nghe những lời thật lòng của anh ấy."
Quán cà phê sau đèn xanh chính là nơi tôi sắp nghe được sự thật.
Tôi ngồi ở bàn bên cạnh, nghe giọng Tô Thiến qua một cái rèm, "Lục Khiêm, có phải vì em nói Lạc Du Nhiên phù hợp với anh, nên anh mới kết hôn với chị ấy đúng không?"
Lục Khiêm im lặng một lúc mới nói, "Anh thấy em nói đúng, Lạc Du Nhiên rất phù hợp với anh, anh và cô ấy bây giờ rất hạnh phúc, vui hơn khi ở bên em nhiều."
Giọng Tô Thiến ngập tràn nước mắt, "Vui vẻ là tình yêu sao? Lục Khiêm, anh đừng cố tình nói những lời này để khiến em đau lòng, anh biết em yêu anh bao nhiêu mà…"
"Lúc đó em cảm thấy mình không xứng với anh nên mới nói lời chia tay, em thật sự rất hối hận…"
Tô Thiến đã khóc không thành tiếng.
Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng của Lục Khiêm vang lên, "Anh đã là người có gia đình rồi, em đừng nói những lời như này nữa. Tô Thiến, sau này cố gắng sống tốt nhé, đừng đến tìm anh nữa."
16.
Buổi tối, Lục Khiêm tìm đến nhà riêng của tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, còn anh thì mỉm cười nhìn tôi, "Chẳng phải em nói về nhà mẹ đẻ sao? Sao lại trốn ở đây một mình?"
Anh nhìn tôi nhưng không nói gì, trêu chọc, "Chẳng lẽ là em cố ý tránh mặt tôi hả? Cuối cùng cũng biết xấu hổ rồi sao?"
Tôi tránh né không đáp, "Sao anh tìm được chỗ này?"
Lục Khiêm đẩy cửa vào, tự nhiên đặt tay lên eo tôi, kéo tôi vào lòng, "Chẳng phải vì em không về nhà sao, anh phải đến đón em chứ... Em nói đúng, nên sửa lại thỏa thuận trước khi kết hôn... Du Nhiên, sau này chúng ta hãy làm vợ chồng thực sự nhé."
Anh nhìn tôi im lặng không phản ứng, nhẹ nhàng thở dài, "Ha ha, sao anh lại nghĩ em xấu hổ chứ, là ảo giác của anh."
Lục Khiêm kéo tay tôi, bóp nhẹ lòng bàn tay tôi, trông như đang rơi vào trầm tư, "Nhưng mà nói thật, anh không có chút ấn tượng nào về đêm đó, tại sao anh lại không nhớ gì chứ."
Tôi cười một chút, anh ấy vậy mà vẫn chưa nhận ra tôi đang lừa anh.
Anh có chút giận dữ, "Em thấy buồn cười sao?"
Tôi nghiêm túc giải thích, "Chỉ là trò đùa thôi, thế mà anh lại tin là thật. Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi lừa anh đấy."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Lục Khiêm ngớ người, "Thật sao?"
"Thật mà," Tôi muốn rút tay ra khỏi tay anh, rút một cái không được, tôi nhíu mày, "Nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân, buông ra."
Anh không thể tin nổi, "Sao anh lại không phát hiện ra em vô lý thế nhỉ, chỉ cho phép quan phóng hỏa, lại không cho dân đốt đèn, em động tay động chân với anh bao nhiêu sao không thấy em nói đến?"
Tôi không trả lời anh, chuyển đề tài, "Công ty có một dự án qaun trọng, rất căng thẳng, thời gian này, tôi sẽ không đến chỗ anh nữa."