Cánh Bướm Và Mưa Sa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:45:19
Lượt xem: 773
Năm cô ấy bốn tuổi, anh trai dẫn cô ấy lẻn ra khỏi vườn, lúc không để ý đã để cô ấy bị xe tông trúng, m.á.u chảy lênh láng, từ đó nhuộm đỏ cả tuổi thơ của anh trai cô ấy, anh ấy không bao giờ có thể thoát khỏi ngày hôm đó.
Anh ấy bị dày vò bởi mặc cảm tội lỗi, suốt ngày im lặng không nói, không ăn không uống.
Bố mẹ đã đưa anh ấy đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng không hiệu quả, cuối cùng họ quyết định áp dụng phương pháp "chuyển dời tình cảm".
Họ đã lùng sục khắp các trường mẫu giáo ở Giang Thành, nhận nuôi tôi, một đứa trẻ sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với con gái họ, và đặt cho tôi cái tên “Văn Già”.
Anh trai tôi đã khá hơn, anh ấy bắt đầu nói chuyện, thậm chí còn có những cảm xúc mãnh liệt, cảm xúc đó được gọi là "hận thù".
Anh không thể để tôi cướp đi tất cả của “Văn Già”, vì vậy anh ấy đã bắt đầu cuộc chiến bảo vệ gia đình của mình.
Bỏ giun đất lên giường tôi, sai người làm không được nấu cơm cho tôi, nhốt tôi trong nhà vệ sinh khi bố mẹ vắng nhà, ép tôi viết "giấy sám hối", bắt tôi lặp đi lặp lại câu nói: "Cô là đồ ăn cắp".
Anh thậm chí còn lừa tôi đến tiệm xăm, đè tôi ra, xăm hai chữ "ăn cắp" lên gáy tôi.
Tôi cầu xin, khóc lóc, gào thét đến khản cả giọng.
Tất cả những giọt nước mắt của tuổi thơ tôi đều đã rơi hết vào ngày hôm đó.
Nhân phẩm của tôi đã bị chà đạp hoàn toàn vào ngày hôm đó.
Tôi không phải là tôi, tôi là cái bóng của “Văn Già” sống trên đời này, là một công cụ bị đóng dấu sỉ nhục.
Anh lạnh lùng nói: "Cô phải nhớ kỹ thân phận của mình, đây là những gì cô nợ em ấy."
Bố mẹ tuy áy náy với tất cả những chuyện này, nhưng lại lựa chọn thái độ dung túng.
Xét cho cùng, giữa con ruột và con nuôi, người sáng suốt đều biết nên chọn ai, huống hồ, đứa “con nuôi” này chỉ là một liều thuốc để chữa bệnh mà thôi.
Họ chỉ an ủi tôi bằng vài câu nói, sau đó gọi bác sĩ gia đình đến, muốn tôi nhanh chóng khỏi bệnh.
Tối hôm đó, nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, tôi bỗng nảy ra ý định muốn rời khỏi nơi này.
Trong lòng tôi chua xót.
Mỗi người trên thế giới này, đều có nơi để đi, đều có một ngọn đèn soi sáng trong bóng tối.
Còn tôi?
Tôi thậm chí còn không biết, rời khỏi đây, tôi có thể đi đâu.
3
Qua thái độ của bố mẹ, anh trai tôi cuối cùng đã xác định được rằng, tôi sẽ không bao giờ cướp được vị trí của “Văn Già”.
Anh thắng lợi một cách hiển nhiên, còn tôi, thua trắng tay.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Không còn ánh hào quang của “Văn Già”, trong mắt anh, tôi chẳng khác gì một con kiến bên đường. Anh mất dần hứng thú hành hạ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-buom-va-mua-sa/chuong-3.html.]
Cuối cùng, tôi cũng trở thành một người vô hình trong gia đình này.
Lớn hơn một chút. Bố mẹ nuôi thậm chí còn dẫn tôi đến tham dự một số hoạt động kinh doanh, tôi mặc những bộ váy áo sang trọng, cười nói rạng rỡ. Có những lúc, anh trai sẽ mỉm cười với tôi, khoác tay tôi trước mặt mọi người, để giữ gìn hình ảnh tốt đẹp của nhà họ Văn.
Chưa một ai nhắc đến “thói xấu” của tôi thời thơ ấu.
Nhưng không nhắc đến, không có nghĩa là quên.
Cơn ác mộng của tôi ở tiệm xăm đó, vết sẹo sau tai vẫn còn nóng rát, hình xăm xấu xí, tất cả những gì thuộc về nhà họ Văn...
Vì vậy, tôi phải cố gắng hơn bất kỳ ai.
Tôi khao khát được học trường đại học tốt nhất, thoát khỏi vũng bùn thối nát này.
Con người khi ở trong nước, sắp c.h.ế.t đuối, sẽ cố gắng túm lấy bất cứ thứ gì trôi qua.
Lộ Trầm, lớp trưởng của tôi, chính là cọng rơm cứu mạng mà tôi nắm lấy.
Trong giờ thể dục, khi đang tập bóng chuyền, giáo viên yêu cầu tất cả học sinh phải buộc tóc gọn gàng và thay trang phục thể thao.
Tôi mặc một chiếc áo sơ mi cổ lọ, tóc xõa, lạc lõng giữa đám đông.
Giáo viên tức giận: "Văn Già, đừng tưởng nhà em giàu thì có thể muốn làm gì thì làm!"
Tôi uể oải cười: "Nhà tôi bỏ tiền xây cả nhà thi đấu này đấy, không lẽ không có chút đặc quyền nào sao?"
"Em!" Giáo viên tức giận đến mức run cả người, chỉ tay vào tôi, "Ra ngoài hành lang đứng cho tôi!"
Tôi mặc kệ bà ta, ra khỏi nhà thi đấu, tìm một chỗ râm mát ngồi.
Lộ Trầm đuổi theo, đột nhiên hỏi tôi: "Văn Già, em không thay quần áo, không phải là vì kiêu ngạo như những người khác nói, đúng không?"
Tôi liếc hắn: "Anh đoán xem!"
Hắn quả quyết nói: "Tôi tin chắc em có lý do khác."
"Tại sao?"
Hắn đỏ mặt: "Em còn nhớ lúc mới khai giảng, tôi đã gặp em một lần ở phòng y tế..."
Chuyện Lộ Trầm nói, tôi có chút ấn tượng.
Lúc đó, để trốn giờ tập thể dục giữa giờ, tôi đã ngủ quên ở phòng y tế. Đột nhiên có hai bạn nữ xông vào, bế theo một con mèo hoang đang thoi thóp, năn nỉ bác sĩ cứu chữa.
Quá ồn ào, tôi bực bội bảo họ ra ngoài. Họ liền quay sang mắng tôi "độc ác, vô tâm".
Bác sĩ nói con mèo có thể cứu chữa, nhưng chi phí rất đắt.
Hai bạn nữ ủ rũ định bỏ đi, tôi liền chặn họ lại, ném cho họ một chiếc thẻ, cười khẩy: "Không có năng lực thì đừng có ra vẻ cao thượng! Đã không cứu thì thôi, đã cứu thì phải cứu cho trót, có thể kêu gọi quyên góp mà, bỏ dở giữa chừng là sao? Trên đời này, ghê tởm nhất là cho người ta hy vọng rồi lại tự tay dập tắt nó."