Cánh Bướm Và Mưa Sa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:45:26
Lượt xem: 550
Tôi thoát khỏi sở thú, cũng chỉ có thể trở thành chuột cống, chỉ là một miếng thịt thối trên thớt của bọn họ.
Cho dù tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, tôi cũng chỉ có thể làm những công việc tay chân như phát tờ rơi, rửa bát,... Thỉnh thoảng cũng có công ty nhận tôi vào làm, nhưng không lâu sau, họ lại tìm cách sa thải tôi, vẻ mặt khó xử: "Văn Già, cho dù nhân phẩm của cô có không tốt, công ty cũng mạo hiểm cho cô một bát cơm ăn, nhưng ai bảo cô lại đắc tội với người không nên đắc tội chứ!"
Tôi gật đầu, lặng lẽ ôm đồ đạc chạy vạy tìm công việc tiếp theo, rồi lại công việc tiếp theo.
Cuộc sống thật tuyệt vọng, nhưng ít ra tôi có thể tự an ủi mình: Trong mương nước đen tối, tôi vẫn có thể ngước nhìn những vì sao, còn trong lồng giam, chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo.
Tôi mở một tài khoản ngân hàng, đặt tên là "Công chúa nhỏ nhà họ Lâm", sau đó gửi tất cả số tiền tôi kiếm được vào đó, ba mươi tệ, năm mươi tệ, một trăm tệ...
Chỉ giữ lại cho mình một khoản chi tiêu tối thiểu.
Làm việc rất mệt mỏi, nhưng sau khi tan ca, dù có làm gì tôi cũng không thể ngủ được.
Ở trong căn hầm ẩm thấp không nhìn thấy ánh mặt trời, tôi chỉ có thể đếm thời gian từng giây từng phút. Chẳng bao lâu sau, mắt tôi thâm quầng, quần áo mặc không vừa, người gầy trơ xương.
Nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu xám xịt.
Có một màn sương, ngăn cách tôi với thế giới.
Sợi dây duy nhất kết nối tôi với thế giới này là Lộ Trầm, cũng rất nhanh đã đứt.
Vào ngày sinh nhật tôi, có một chiếc Bentley dừng trước nhà hàng nơi tôi làm việc, hai tên vệ sĩ bước xuống: "Văn tiểu thư, phu nhân nhà chúng tôi muốn mời cô đến dự tiệc sinh nhật."
Mặt tôi tái mét, cả người run rẩy.
Tôi ngay lập tức cảm thấy sợ hãi tột độ.
Hai tên này, vào đêm hôm đó...
Tôi như người mất hồn, để mặc bọn họ lôi đi.
Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi vùng vẫy thoát ra, cầu cứu những vị khách đang dùng bữa, cầu cứu đồng nghiệp, cầu cứu tất cả những người qua đường mà tôi có thể nhìn thấy: "Tôi không quen bọn họ, đừng để bọn họ đưa tôi đi. Cứu tôi với, cứu tôi với..."
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy sự chán ghét, sợ hãi và thờ ơ.
"Có bệnh à! Con nhỏ điên đâu ra đây, tránh xa tôi ra."
"Cũng phải xem lại bản thân mình đi, người ta đi xe sang trọng như vậy, cần gì phải hãm hại cô chứ? Cô ta bị hoang tưởng à?"
Tôi ngồi ở ghế sau, má sưng vù, khóe miệng rướm máu, đầu óc quay cuồng, nhìn đâu cũng thấy mờ ảo.
Rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà tôi lại cảm thấy lạnh đến vậy.
Tôi bị người ta đưa đến một hội trường, thay một bộ quần áo khác, trên đường đi có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, cũng có lẽ không có chuyện gì xảy ra. Cánh cửa cứ đóng rồi lại mở, hình như có đàn ông bước vào, hình như là không có.
Tâm trí tôi trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-buom-va-mua-sa/chuong-6.html.]
Lờ mờ, tôi chỉ nhớ có một người phụ nữ sang trọng đến nâng cằm tôi lên, cười khẩy: "Trông cũng xinh đấy, đúng là có vốn liếng để làm hồ ly tinh. Chẳng phải cô đang rất cần tiền sao? Tôi sẽ giúp cô một tay, xem tối nay cô có thể được bán với giá bao nhiêu..."
À, bữa tiệc sinh nhật của tôi, cũng chính là buổi đấu giá tôi.
Trên sân khấu, tôi bị ánh đèn chiếu vào đến mức không thể mở mắt ra, có người phía dưới hét lên: "Quay người lại xem nào", tôi liền xoay người một vòng, lại có người phàn nàn: "Váy gì mà dài thế!", tôi liền vén váy lên, mời bọn họ thưởng thức.
"Già Già."
Là giọng của Lộ Trầm.
Anh len qua đám đông, bước lên sân khấu, nắm lấy tay tôi. Cơ thể run rẩy của tôi dựa vào lòng hắn, hòa cùng nhịp tim của anh.
"Anh tìm em rất lâu rồi, sao lại gặp em ở đây? Đi thôi, anh đưa em về nhà."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Giọng hắn khàn khàn, cởi áo khoác ngoài khoác lên người tôi.
Tôi cúi đầu, để mặc anh ôm lấy tôi.
Anh như đang nhặt nhạnh chút hơi ấm cuối cùng cho tôi.
Giống như một giấc mơ đẹp, giao hòa với hiện thực một cách mơ hồ.
Xung quanh bàn tán xôn xao, Lộ Trầm mặt lạnh như tiền.
Tôi không còn nhìn thấy gì nữa, cũng không còn nghe thấy gì nữa, thế giới này, chỉ còn lại anh, người duy nhất tỏa sáng.
Lộ Trầm nắm tay tôi, vẫn ấm áp như vậy, chưa từng buông ra.
Đi ngang qua Lâm lão gia, ông ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt khó hiểu, khóe mắt đỏ hoe, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, điên cuồng và đáng sợ.
Tôi run rẩy.
Lộ Trầm che chắn cho tôi phía sau, giọng nói dịu dàng: "Đừng sợ, Già Già, anh đến rồi, anh không tin bất cứ lời nào bọn họ nói, anh chỉ tin em..."
Lâm lão gia đứng dậy, cũng gọi tôi: "Văn Già, đây là bạn trai của cô sao?"
Ông ta l.i.ế.m môi: "Nghe nói công ty của cậu ta vừa mới thành lập, đang tìm kiếm nhà đầu tư? Tôi có chút hứng thú."
Lộ Trầm nghi ngờ nhìn ông ta, sau đó đưa danh thiếp của mình, giới thiệu sơ lược về công việc kinh doanh của anh với Lâm lão gia.
Cứ nghe thêm một phần, m.á.u trong người tôi lại lạnh thêm một phần.
Trong lòng tôi như có hàng vạn bông tuyết rơi xuống, chôn vùi tất cả.
Tôi không còn phân biệt được đâu là tôi, tôi là ai nữa.
Đúng vậy, đã từng trải qua địa ngục như thế, tại sao tôi vẫn còn ôm hy vọng, hy vọng có một ngày có thể trở về cuộc sống bình thường?