Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:54:21
Lượt xem: 1,341
Ta thực sự hết cách. Nói nàng ngốc, quả thật chẳng sai, nhưng nàng ngốc đến mức này thì ta cũng không ngờ.
Lưu đại nhân sợ hãi lập tức đứng dậy bịt miệng nàng. Lưu Phù Phong từ nhỏ đã được nuông chiều, hôm nay lại bị đánh, bị mắng, chịu đựng đến giờ cũng là quá sức.
Tần Đoan thu lại nụ cười, mặt liền trở nên nghiêm nghị.
Đúng lúc đó, Bích Đào tiến lên thưa rằng: "Lão gia, nô tỳ quả thật nghe thấy người nhà họ Lưu gọi phu nhân là Lưu Phù Vân, thứ nữ này nọ. Không những thế, họ còn bất kính với ngài, hạ nhân trong phủ đều nghe thấy."
Khuôn mặt Tần Đoan đen lại, khiến ai cũng kinh sợ.
"Lưu đại nhân giữ nàng lại làm gì? Cứ để nàng nói tiếp đi."
Lưu đại nhân run rẩy kéo Lưu Phù Phong quỳ xuống, sợ hãi không dám nhìn thẳng.
"Ta cho ngươi một cơ hội, tự khai báo, nếu không, hãy chọn giữa Đông Xưởng và Đại Lý Tự mà giải quyết."
Lưu đại nhân nghe vậy, liền khai hết như đổ đậu.
"Mạo danh vào cung... Ngươi cũng dám nghĩ ra. Đây là tội khi quân, phải tru di cửu tộc. Lưu đại nhân, gan ngươi quá lớn, làm việc ở bộ Công thì thật là phí tài, nên đến Đông Xưởng, tiền đồ vô lượng."
Lưu đại nhân run rẩy như chim cút. Đích mẫu sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng, vì bà mới thực sự là trụ cột của Lưu gia.
Chỉ thấy bà chỉnh trang lại đầu tóc, cúi chào duyên dáng, giọng nói mềm mại, "Đốc công đại nhân, chuyện này cũng là lỗi của chúng tôi lúc ấy không cân nhắc kỹ. Phù Phong còn nhỏ, chúng tôi sợ nó không chăm sóc tốt cho các quý nhân trong cung, nên mới cho Phù Vân vào thay. Ngài nói muốn xử lý cửu tộc, chẳng phải Phù Vân cũng là người nhà họ Lưu sao? Ngài, chẳng phải cũng..."
Đích mẫu cười đầy ẩn ý, tự tin tràn đầy, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Đoan lạnh lùng ngắt lời.
"Thứ nhất, là Phù Vân, không phải Phù Phong." Tần Đoan nhấn mạnh từng từ.
"Phù Vân đã gả cho ta, nàng là người nhà họ Tần, không còn liên quan gì đến Lưu gia nữa. Thứ hai, ngươi nói cũng có lý, nếu thực sự phạm tội tru di cửu tộc, ta cũng bị ảnh hưởng. Nhưng chúng ta làm quan phải linh hoạt, có thể tìm ra những lỗi lầm khác, như việc xây đường, đê điều của bộ Công tham ô, hay những sai sót trong việc biên soạn sách ở Hàn Lâm Viện. Chúng ta phải mở rộng tư duy, không thể chỉ bó buộc."
Nghe đến "Hàn Lâm Viện", sắc mặt Lưu Phù Phong càng thêm tái nhợt. Ta nghĩ kỹ năng này cũng tốt, có thể điều chỉnh tâm trạng, tiết kiệm được tiền mua phấn son, tính ra cũng giàu có hơn chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-10.html.]
"Thứ ba, nếu thực sự đến lúc xét xử, ta chắc chắn sẽ tự mình tham gia. Ngươi đã bao giờ thấy ai đi tru di mà tự hại mình chưa? Ta có thiếu sót, nhưng không thiếu não."
Ta không nhịn được, bật cười.
"Phù Vân."
Ta ngẩng lên nhìn hắn.
"Không phải nàng muốn đón mẫu thân về sao? Cơm Lưu gia không ngon lành gì, hay đón mẫu thân về nhà sớm đi?"
Tái lai cảnh chiếc mờ đã bao lần ta hằng mong mỏi, mong cho mẹ tạ ra khỏi chốn đày đọa của nhà họ Lưu. Suýt nữa ta đã không kìm được mà nói ra những lời này, nhưng cuối cùng ta lại phải kìm nén. Rốt cuộc, ở phủ của Đốc công ta có thân phận gì mà dám đề cập chuyện đưa mẫu thân vào trong phủ? Chỉ chút ít gia sản tích góp, ta e rằng chẳng đủ nuôi dưỡng người.
Ta quay sang nhìn về phía Tần Đoan, nụ cười của hắn vẫn chứa đựng vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng kỳ lạ thay, lần này ta lại không hề sợ hãi. Trong ánh mắt chứa đựng sự ngạc nhiên, ta ngơ ngác nhìn hắn trong một thoáng, rồi nhẹ gật đầu.
"Bích Đào, khi nào chuẩn bị ra về, nhớ mang theo lễ vật đã tặng lại đây, trong đó là dược liệu, kẻ khác không dùng được. Nước không chảy ra ruộng ngoài, tiết kiệm là đạo đức truyền thống."
Hóa ra ta đã nhầm về Tần Đoan, hắn chẳng cần chút sĩ diện nào.
Cuối cùng, mẫu thân ta cũng nhận được cái cúi đầu xin lỗi từ Lưu gia, hoàn toàn thoát khỏi ách nô lệ của ngục tù tăm tối ấy.
8
Tần Đoan đã mời thái y giỏi nhất trong cung đến khám chữa cho mẫu thân, lại còn sắm sửa không ít dược liệu quý giá. Khi trời quang đãng, ta lại bảo hạ nhân khiêng mẫu thân ra sân tắm nắng. Mẫu thân cảm thấy thật hạnh phúc, bởi từ ngày bị bán vào nhà họ Lưu, bà chưa từng được ra ngoài. Khi sức khỏe yếu kém, được lưu giữ tính mạng đã là phước phần, nói chi đến việc tắm nắng.
Mười ngày sau, vào một chiều nắng đẹp, mẫu thân nhẹ nhàng rời xa trần thế, nụ cười vẫn vẹn nguyên trên môi.
Bà lặng lẽ nằm trên ghế nghỉ, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt, như đang khắc họa lại vẻ đẹp kiều diễm thời thanh xuân. Ta nắm lấy tay bà, mong sưởi ấm được chút gì còn lại.
Đêm đó, khi Tần Đoan về phủ, ta quỳ xuống cúi đầu ba lần, cảm tạ những gì hắn đã làm cho mẫu thân ta.
Hắn không cho rằng điều đó mang điềm xui, trái lại, còn dạy ta lập linh đường tại Mê Viện, để giữa tang cho mẫu thân ba ngày. Hắn đã làm quá nhiều, hắn vốn có thể không quan tâm, thậm chí có thể g.i.ế.c ta một cách dễ dàng, nhục mạ ta đến tận cùng.
Ban đêm, ta cho các nha hoàn về nghỉ ngơi, một mình quỳ bên cạnh linh cữu của mẫu. Ta không khóc, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó, đầu óc trống rỗng.