Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:54:31
Lượt xem: 993
Thái hậu mở yến tiệc mời các nữ quan trong triều, Tần Đoan nhận được tin chỉ dặn ta rằng muốn làm gì thì làm, không muốn đối diện với ai thì không cần đi. Nếu có điều gì không chắc chắn, chỉ cần lắng nghe nhiều, nói ít, mỉm cười mà qua.
Như một người cha già tiễn con gái vậy… Ta ở trong cung bao năm qua, chẳng lẽ ngươi coi thường ta sao?
Hôm nay hiếm khi Tần Đoan được nghỉ ở nhà, trước khi ra ngoài, hắn giúp ta vẽ mày. Tay nghề vẽ mày của hắn tốt hơn ta, chỉ cần hắn ở nhà ngủ, sáng hôm sau hắn đều vẽ mày cho ta.
Lần cuối cùng ta ở trong cung, ta trông như thế nào nhỉ? Quỳ trước mặt Hoàng hậu và Hoa quý phi, trong lòng đã muốn c.h.ế.t đi cho xong, nhưng vẫn phải tạ ơn. Sắc mặt của họ ta không quên, nụ cười nhạt nhẽo, không đến mắt, chẳng có chút châm chọc nào, dù sao ta cũng chỉ là một nô tỳ, không đáng để họ bận tâm.
Hiện tại chưa đến nửa năm, một kẻ chắc chắn phải c.h.ế.t như ta lại trở thành phu nhân có tước vị, cùng ngồi một chỗ với những chủ tử cao cao tại thượng.
Ta không cảm thấy vinh hiển, chỉ thầm cảm thán trước sự bất định của vận mệnh. Dẫu vậy, giờ ta cũng thấu hiểu vì sao luôn có cung nữ liều mình trèo lên giường Hoàng đế, ai lại sinh ra đã cam lòng làm kẻ hầu hạ, cúi đầu quỵ lụy?
Vì Tần Đoan, tính theo ba người nữ nhân một tuồng kịch, thì hôm nay tuy có thể gom đủ mười vở, nhưng chẳng có gì đáng xem.
Ngoại trừ, ánh mắt.
Ánh mắt họ nhìn ta, có tò mò, có châm biếm, có sợ hãi, có thản nhiên.
Chỉ là không có sự ghen tị.
“Phu nhân, lâu ngày không gặp.”
Một vị quý phụ nhân cúi người hành lễ, giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu, mỉm cười với ta.
“Nếu xét về lễ nghĩa, thì nô tỳ phải hành lễ với Vương phi mới đúng.” Ta mỉm cười đáp lại, “Oản nhi, lâu ngày không gặp, càng thêm duyên dáng rồi. Vẫn như xưa, cứ gọi ta là cô cô đi.”
Năm đầu ta gặp Mạnh Oản, nàng mới mười tuổi, Tĩnh vương gia mười một tuổi.
Họ cùng học hành tại Hàn Lâm Viện, theo các vị lão phu tử, thường chơi đùa cùng nhau, ta chỉ theo hầu hạ, đến khi họ lớn lên, Tĩnh vương gia có phủ riêng, Oản nhi cũng ít khi vào cung.
Hai người họ có thể gọi là thanh mai trúc mã, nên vào năm Oản nhi đến tuổi cập kê, Tĩnh vương gia cưới nàng.
Đúng vậy, chính là hai năm trước, đúng vào năm Tĩnh vương gia bảo ta gả cho hắn.
Oản nhi và ta ngồi xuống bên bờ sông trong đình, cành liễu đã đ.â.m chồi non, xanh mướt một màu.
“Cô cô, khi cô cô thành thân, thật lòng mà nói ta không biết phải tặng lễ gì, nên không đến.” Oản nhi nắm tay ta, thay ta cảm thấy tủi hờn.
“Ta nghe tin chỉ hôn, liền vào cung xin mẫu phi cho cô cô xuất cung, nhưng mẫu phi nói không thể làm gì được. Sau đó vương gia nghe tin liền vội vã trở về, chuyện hắn tìm cô cô, ta đều biết. Cô cô sao không cùng hắn rời đi, hà tất phải chịu uất ức theo tên thái giám đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-16.html.]
Oản nhi từ trước đến giờ vẫn là người dịu dàng, như chính cái tên của nàng.
Nhưng ta vẫn kinh ngạc trước sự độ lượng của nàng, cười không ra cười mà nói: “Ngươi biết hắn muốn làm gì sao?”
“Biết, muốn cưới cô cô vào cửa chứ sao.”
Oản nhi gật đầu, vẫn ngoan ngoãn như khi còn bé.
“Ta từ nhỏ đã xem cô cô như tỷ tỷ, nếu cưới cô cô về nhà, chúng ta lại có thể bầu bạn với nhau, vương gia cũng sẽ rất vui.”
“Ngươi ấy à, hiền lành đến quá đáng rồi.”
Ta vuốt ve má Oản nhi, nếu nàng đã biết, ta cũng không cần giấu nàng nữa.
“Vương gia tính tình trẻ con, ngươi đừng quá nuông chiều hắn. Những năm qua hắn đi khắp nơi, đưa về không ít ca cơ, vũ nữ, ngươi không ghen sao?”
Nụ cười của Oản nhi thoáng chốc cứng lại, sau đó lại mỉm cười dịu dàng: “Vương gia tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, trong phủ cần có người nối dõi tông đường.”
Oản nhi lúc bé cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm, giờ đây lại mang phong thái của một chính thất hiền thục, ta nhìn mà thấy đau lòng.
Thật ra, ta luôn hiểu được nỗi oán hận của Liễu Phù Phong và mẫu thân nàng, chỉ là họ quá cực đoan, những việc làm của họ thật sự quá đáng. Thế gian này, nữ nhân nào cũng mong muốn phu quân chỉ yêu duy nhất mình.
Nhưng ta đau lòng thì có ích gì?
“Ngươi cũng đừng tìm cớ cho hắn. Ta nói ngươi nghe, hắn đa tình như thế…”
Ta ghé sát tai Oản nhi, “Cách giải ưu sầu, chỉ có thể là dứt khoát.”
Oản nhi nghe xong sững sờ, rồi che mặt cười, mặt đỏ bừng đẩy ta một cái.
“Cô cô thật là xấu xa.”
Nàng cười, đôi mắt cong cong, trông thật rực rỡ.
Ngoài việc chọc cho nàng cười, ta cũng không thể làm gì hơn, người ta ai cũng có số phận của mình.
Vốn dĩ đầu xuân Oản nhi sẽ theo Tĩnh vương gia rời kinh đến phong địa, nhưng vì gặp ta nên mới xin Hoa Thái hậu hoãn lại vài ngày. Hôm nay chia tay, họ sẽ lập tức khởi hành. An Thái phi cũng sẽ theo họ rời kinh.
Khi rời cung, ta quay đầu nhìn lại những bức tường đỏ cao vút, như thể thấy sự kết thúc của một thời đại.