Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:54:18
Lượt xem: 1,253
Phủ Đốc Công cách hoàng cung không xa, đất đai ở đây đắt đỏ, toàn là chốn của quan lại quý tộc. Nhà họ Lưu thì không phô trương như vậy, chỉ ở vùng ngoại ô kinh thành.
Cha ta vốn là một tri huyện, sau khi ta vào cung và được An Quý phi sủng ái, cha ta đã bỏ ra không ít tiền bạc để mưu cầu các quan viên ủng hộ phía sau Tĩnh Vương, cuối cùng cũng lọt vào kinh thành, lên chức Lang Trung của Bộ Công, trở thành quan viên trong triều.
Vào được kinh thành, nguồn lực dồi dào, con gái ông là Lưu Phù Vân cũng thuận lợi gả cho một công tử nhà quan trong kinh. Con rể của cha ta năm trước đỗ bảng nhãn, nay đang làm biên soạn tại Hàn Lâm Viện.
Gia đình Lưu thị hạnh phúc mỹ mãn.
Đang suy nghĩ, xe ngựa đã đến phủ họ Lưu, ta nhìn hai chữ trên cổng phủ mà cảm giác chẳng bằng phủ Đốc Công. Đối với phủ Đốc Công, ta sợ hãi; còn đối với phủ Lưu gia, ta từ trong tâm căm ghét, không muốn gọi đó là nhà.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, cha ta không giống Tần Đoan, quan lớn thì bận, lúc này ông ấy đang ở nhà. Tưởng rằng trong phủ chỉ có cha và đích mẫu, không ngờ Lưu Phù Vân cũng ở đó, còn mang theo hai đứa nhỏ.
Ta chào hỏi vài câu như mỗi năm gặp mặt, rồi muốn vào hậu viện thăm mẹ.
Ánh mắt của Lưu Phù Vân và mẹ cả đầy khinh miệt, còn ánh mắt của cha thì phức tạp hơn nhiều. Ta hiểu rất rõ, hai người kia chỉ đơn giản là chế nhạo ta đã gả cho một hoạn quan. Còn cha ta, vừa chế nhạo, vừa tính toán xem có thể lợi dụng được gì, nhưng ông ấy không đoán được tâm tư của Tần Đoan đối với ta.
Ta không muốn bận tâm đến họ nhiều.
Những người này không liên quan gì đến ta, trên đời này ta chỉ còn mẹ là người thân duy nhất.
"Tỷ về thăm nhà, sao không thấy tỷ phu cùng về?" Lưu Phù Vân vừa nói vừa vỗ về đứa trẻ trong lòng. "Không đến cũng tốt, đỡ phải thấy trẻ con mà buồn lòng. Dù quyền cao chức trọng, nhưng rốt cuộc cũng là hoạn quan. Hoạn quan thì đâu được xem là nam nhân? Đáng tiếc thay, tỷ sợ rằng cả đời này không có cơ hội làm mẹ."
Lưu Phù Vân sau khi kết hôn đã sinh được hai đứa con, con gái lớn hai tuổi, con trai nhỏ còn đang b.ú sữa.
Ta cười lạnh đáp: "Ta cũng tiếc thay, tỷ tỷ ba năm chỉ sinh được hai đứa, không bằng Ni ni của ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-8.html.]
"Ni ni?" Lưu Phù Vân cau mày, "Nó là ai?"
"Là con heo nái mà ta nuôi trong cung, mỗi lần sinh được mười con."
6
"Lưu Phù Vân, ngươi nên giữ miệng sạch sẽ, ai là heo đây? Không nghe thấy tin ngươi chết, hôm nay ta đặc biệt đến xem ngươi có còn mặt mũi mà về nhà không. Loại như ngươi làm ô uế gia phong, gả cho hoạn quan mà còn dám quay lại. Nếu có chút liêm sỉ thì ngươi nên tự tử từ lâu rồi."
"Muội muội có lẽ đầu óc bị hỏng rồi, gọi nhầm tên mất rồi. Lưu Phù Vân chẳng phải là muội sao?"
"Ngươi tưởng ta muốn mang tên của ngươi sao? Ta đâu có một người mẫu thân thấp hèn như thế." Lưu Phù Vân tỏ rõ vẻ khinh miệt trên mặt, "Nhưng cũng may, dù bị gọi là Lưu Phù Vân bao năm thật ghê tởm, nhưng ít ra ta cũng thu được lợi ích. Nếu năm đó ta vào cung, chẳng phải ta đã phải gả cho một hoạn quan sao? Nhưng cũng không đúng, nếu ta vào cung, thế nào ta cũng sẽ thành nhân vật quyền thế, chẳng như ngươi vô dụng như vậy."
Nếu năm đó nàng vào cung, chưa chắc đã sống được đến ngày gả cho Tần Đoan. Ta đảo mắt, chẳng muốn tranh cãi thêm với nàng, liền bước chân đi tìm mẹ ta.
Ta mới là muội muội, thứ nữ Lưu Phù Vân; còn nàng là tỷ tỷ, đích nữ Lưu Phù Phong.
Lý do đổi thân phận rất đơn giản, cứ ba năm một lần, trong cung sẽ chọn một nhóm tú nữ. Nếu được Hoàng thượng để mắt, có thể thành phi tần; nếu không, gia thế tốt thì ra khỏi cung, còn gia thế không đủ thì làm nữ quan, đến khi hai mươi lăm tuổi mới được xuất cung. Nghe thì hay ho là nữ quan, thực ra cũng chỉ hơn nô tỳ làm việc thô một chút.
Đối với ta, Lưu đại nhân chẳng khác gì rác rưởi, nhưng đối với đích nữ thì lại là một người cha tuyệt vời. Đích mẫu xuất thân tốt, cũng tài giỏi, còn Lưu đại nhân vốn là một thư sinh nghèo, cực kỳ sợ vợ. Dù đích mẫu không sinh được con trai, ông ấy cũng chẳng dám lên tiếng. Còn mẹ ta, chỉ là một tỳ nữ, làm việc giặt đồ trong phủ Lưu gia.
Không biết là giặt đồ có thể khiến người trở nên xinh đẹp, hay là những người đẹp đều đi giặt đồ. Trong một đêm tối trời, sau khi say rượu, Lưu đại nhân đã cưỡng ép mẹ ta, và kết quả là ta ra đời.
Ta vốn có một người đệ đệ song sinh, nhưng chẳng bao lâu sau khi sinh, nó đã c.h.ế.t vì bệnh.
Chết vì bệnh ư? Ai muốn tin thì cứ tin. Nếu ta là con trai, có lẽ cũng sớm c.h.ế.t vì bệnh, hoặc bị nghẹn khi ăn cơm, hoặc c.h.ế.t ngạt khi uống nước.
Nói chung, dù Lưu gia tham lam quyền lực, nhưng vì Hoàng thượng đã già, họ không nỡ để con gái vào cung. Không được chọn thì làm hạ nhân khổ cực, được chọn thì phải sống cảnh góa bụa và đấu đá trong cung. Chẳng có con đường nào tốt đẹp, vì thế họ để ta đi thay.