Cảnh Sắc Không Sánh Bằng Em - Chương 6,7,8,9
Cập nhật lúc: 2024-06-08 20:01:59
Lượt xem: 120
6
Ôn Dĩ Hoành cả đêm không về.
Tôi thông qua định vị điện thoại, thấy xe của anh ta chạy đến một nơi gọi là tiểu khu Hoa Triều.
Cách nhà chúng tôi khoảng hơn ba mươi phút.
Rất tốt, anh ta đã đến nhà người trong lòng để chấm công.
Ban ngày ở bên cạnh thôi chưa đủ, buổi tối còn phải đến nhà cùng người ta túc trực bên linh cữu vị hôn phu.
Tôi tắt điện thoại, nằm trên giường, hai ngày không uống một giọt nước, dẫn đến dạ dày đau quặn dữ dội.
Tôi cuộn mình trên giường, đau đớn đến mức toát mồ hôi đầm đìa, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.
Trước khi ngất đi, tôi ôm kỳ vọng cuối cùng, gọi điện thoại cho Ôn Dĩ Hoành.
Lần đầu tiên đổ chuông.
Nhưng anh ta cúp máy.
Tôi gọi lại lần nữa.
Lần này điện thoại trực tiếp tắt máy.
Được lắm, anh ta không muốn tôi làm phiền thế giới hai người của họ.
Tôi cười giễu, cố gắng lục trong danh bạ, dựa theo trí nhớ tìm được một số điện thoại không có lưu tên.
Sau khi kết nối...
“Bác sĩ Trình, chuyện lúc trước tôi nói với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi? Có thể giúp tôi chuyện này không?”
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng tôi, lo lắng hỏi.
“Cô đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn làm như vậy à?”
“Đúng vậy, anh ta bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.”
7
Mãi đến sáng hôm sau, Ôn Dĩ Hoành mới quay về.
Anh ta kéo chăn nằm xuống bên cạnh tôi, thuần thục vươn tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi.
Anh ta nói anh ta rất thích mùi sữa tắm trên người tôi, tôi nói là tùy tiện mua khi được giảm giá ở siêu thị.
Lúc ấy anh ta cười, xoa đầu tôi.
“Vì là em, nên mới có mùi thơm như vậy.”
Sau đó chúng tôi kết hôn, tôi đổi hết sữa tắm thành mùi hoa oải hương.
Nhưng bây giờ, mùi sữa tắm trên người anh ta không phải là hoa oải hương.
Mà là một mùi hương lạ lẫm khác.
Tôi nhớ rõ ràng anh ta đã tắm ở nhà trước khi ra ngoài.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi móng tay cắm vào trong da thịt, giả vờ mơ màng đẩy đầu anh ta ra.
“Trời sắp sáng rồi mới về? Gần đây công ty bận đến thế sao?”
“Ừm, xong giai đoạn này là ổn thôi, đợi đến khi dự án này hoàn thành, anh sẽ cùng em đưa tro cốt của bố về quê nhà an táng.”
May mà anh ta vẫn còn nhớ.
Tháng Năm Đổi Dời
Ước nguyện lớn nhất của bố tôi khi còn sống chính là được về với cội nguồn.
“Được, đợi anh xong việc.”
Tôi nói xong câu này, nhìn lên trần nhà trống rỗng, suy nghĩ bay xa.
8
Ôn Dĩ Hoành không yêu tôi.
Điều này tôi đã sớm biết, sở dĩ anh ta kết hôn với tôi, chẳng qua là để nhận được sự hậu thuẫn từ bố tôi, vì một bước lên mây, vì để có được căn nhà ở khu trung tâm trị giá hơn sáu triệu tệ sau khi kết hôn.
Hoặc là để có được chiếc xe sang trọng trị giá hơn một triệu tệ mà bố mẹ tôi tặng làm của hồi môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-sac-khong-sanh-bang-em/chuong-6789.html.]
Bất kể anh ta vì lý do gì.
Hay thế nào đi nữa thì anh ta cũng đã ở bên tôi, anh ta thuộc về tôi, dù trái tim có thể không ở đây.
Tôi tự tin cho rằng thời gian còn dài, tôi có thể từ từ làm ấm trái tim anh ta.
Bố tôi coi anh ta như con ruột, thậm chí sau khi phát hiện mình bị ung thư, ông đã giao dự án quan trọng nhất trong tay cho anh ta.
Ba năm nay, anh ta luôn đóng vai một người chồng hoàn hảo.
Một chàng rể tốt chăm chỉ, nỗ lực.
Cho đến khi Mạt Tuyết và vị hôn phu của cô ta trở về nước.
Mọi thứ đều bị phá vỡ.
9
Cuối cùng tôi cũng không đợi được Ôn Dĩ Hoành thực hiện lời hứa.
Anh ta ngày càng bận rộn, không biết là bận công việc thật.
Hay là bận chăm sóc cho người trong lòng yếu đuối của mình.
Tôi cùng mẹ về quê an táng tro cốt của bố.
Sau đó, tôi tìm một nghĩa trang ở thành phố này.
Lập một bia mộ tưởng niệm.
Sau khi làm xong tất cả những việc đó, tôi đến một công ty bảo hiểm.
Dùng tên của Ôn Dĩ Hoành mua cho cả hai chúng tôi một gói bảo hiểm bệnh tật và tai nạn có giá trị cao.
Khi tôi gọi điện thông báo cho Ôn Dĩ Hoành.
Có lẽ anh ta thực sự rất bận, chỉ nhín chút thời gian hỏi tôi tại sao lại nghĩ đến việc mua bảo hiểm.
Tôi thản nhiên nói: “Chuyện của bố đã gây ra cú sốc lớn cho em và mẹ, cuộc đời vô thường, em nghĩ nên mua một gói bảo hiểm là tốt nhất.”
Ôn Dĩ Hoành không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý.
Tôi nói tối nhớ về sớm.
Em đã đặt chỗ ở một nhà hàng mới mở.
Anh ta liên tục đồng ý.
Tôi ngồi ở nhà hàng từ sớm.
Chờ đợi rất lâu, thực khách người đến người đi.
Từ không còn chỗ trống.
Đến khi không còn một bóng người.
Chỗ ngồi đối diện tôi vẫn trống trơn.
Tin nhắn của Ôn Dĩ Hoành khoan thai đến muộn.
Nói rằng tối nay anh ta phải tăng ca, bảo tôi ăn trước.
Nhân viên phục vụ áy náy nói với tôi rằng họ đã đóng cửa.
Tôi cầm túi đứng lên rời đi, trước khi đi, nhân viên phục vụ chạy ra tặng tôi một đóa hoa hồng.
Nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng ngày lễ tình nhân.”
Chúc mừng ngày lễ tình nhân.
Nhưng người tôi yêu đang ở bên tình nhân của anh ta.
Tôi quay đầu, xuyên qua cửa kính, là khu chung cư xa hoa đối diện.
Từ vị trí của tôi có thể nhìn thấy cửa sổ lớn bên trong.
Người đàn ông đeo tạp dề đang nấu ăn cho người phụ nữ mà anh ta yêu.
Mà người đàn ông đó, không phải ai khác.
Chính là chồng tôi, Ôn Dĩ Hoành.