CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP TRÔI QUA - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-09-10 11:59:16
Lượt xem: 1,763
Đương nhiên, đó là trước khi ta biết không phải hắn đối xử với tất cả mọi người đều như vậy. Ta đã quên là lúc nào, ta từng tận mắt nhìn thấy hắn quý trọng nhặt chiếc khăn của Tô Vãn Nhu rơi xuống đất.
Nhưng trong một chớp mắt tiếp theo, hắn mở miệng, lại đang nói: "Ta có thể giải thích!"
Giọng hắn trầm trầm, lại mang theo sự vội vã không kiềm chế nổi.
Ta kinh ngạc một lát rồi lắc đầu: "Không cần."
Có gì để giải thích với ta chứ?
Hiện giờ ta đã nhận thức rõ ràng địa vị của mình, những chuyện này không phải thứ ta nên nghe.
Sắc mặt của hắn từ từ yên tĩnh lại.
Ta đi về phía viện tử, chẳng biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới tối nay hắn hiếm khi tốt tính —— Nếu là thường ngày, hắn nhất định đã sớm tức giận, hắn chưởng quản Hình bộ, có trăm ngàn loại hình phạt khi đối mặt với phạm nhân, trong phủ cũng luôn luôn nói một không hai, dù là ai phạm sai lầm thì cũng sẽ nhận sự trừng phạt nên có.
Mà lần này, ta thân là Vương phi, lại tự mình ra khỏi kinh, nếu hắn muốn đuổi theo trách, ta cũng không có cách nào trốn thoát được.
7
Hắn giờ vẫn chưa kịp phản ứng sao?
Nghĩ tới đây, ta quay đầu nhìn thoáng qua.
Tạ Từ Châu vẫn chưa đi.
Mặt hắn ẩn trong màn đêm, khiến người ta không thể nhìn rõ, nhưng lúc này, nhìn hắn như này, ta lại phân biệt ra được chút vẻ suy sụp tinh thần.
Nhận thức này khiến ta hơi hưng phấn.
Lúc trước vẫn luôn là ta thuận theo hắn, lần này, ta đột nhiên muốn xem một chút, khi hắn tức giận không kiềm chế được, rốt cuộc sẽ là dáng vẻ như nào?
Vui buồn giận mừng.
Ta không thể thanh toán sạch sẽ thời gian hơn hai năm trên người hắn.
Thì dù sao cũng phải đòi lại tương tự chứ?
Thế là, ta bỗng nhiên cười lên, đối mặt với hắn, chậm rãi nói.
"Vương gia, hôm đó ở cửa phủ, chàng hung dữ như thế, ta mới chỉ vừa nói nửa câu, chàng đã…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-xuan-tuoi-dep-troi-qua/chuong-04.html.]
Hắn nhíu chặt lông mày, đột nhiên trầm tĩnh lại: "Chuyện hôm đó ta cũng có thể giải…"
Ta không để ý hắn nói cái gì, ngước mắt lên, muốn nói lại thôi, chảy ra vừa đúng hai giọt nước mắt: "Thôi… Vương gia, đây đều là việc nhỏ, chỉ có một chuyện, ta vẫn luôn bận lòng cho đến nay, chàng có bằng lòng thành toàn cho ta hay không?"
Trước tiên tỏ ra yếu thế, rồi đưa ra yêu cầu.
Nếu như là trước kia, ta nhất định cảm thấy mình điên rồi, nhưng tối nay, hắn nhượng bộ khiến lá gan của ta vô cớ to hơn rất nhiều.
Người ta thường nói, người sắp chết, lời nói cũng hiền lành hơn.
Ta bây giờ đã nghĩ thông suốt, bằng lòng rời đi, nên cũng lương thiện một hồi trước.
Tạ Từ Châu không chút do dự gật đầu: "Nàng nói đi."
Dứt khoát… Như thế?
Tuyết chậm rãi ngừng rơi, để lại một làn sương trắng.
Ở trước mặt hắn, ta chưa từng thản nhiên, ấm áp, dễ chịu như này, ta mở miệng nói, gần như mang theo mấy phần ác liệt: "Ta muốn viên phòng với chàng."
8
Ta vừa dứt lời, dù là người tỉnh táo tự kiềm chế như Tạ Từ Châu, cũng không thể tránh khỏi đứng thẳng bất động ngay tại chỗ.
Ánh mắt của hắn lúc đầu kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối, ta chỉ rưng rưng nhìn hắn.
Thế là, ánh mắt của hắn lại trở nên vừa do dự vừa kỳ quái, một lúc lâu sau mới giống như đã lấy lại tinh thần, đèn lồng và áo choàng trong tay đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Hắn bất động nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt, ngươi đen nhánh, âm trầm.
Một lát sau, mới giống như đang xác nhận, cổ họng nhấp nhô, gằn từng chữ một: "Nàng nghiêm túc?"
…
Nước mắt của ta ngừng lại, lông mi cũng không nhịn được mà run lên.
Nhìn nam nhân nghiêm chỉnh trước mặt.
Phản ứng này sao không giống như ta nghĩ cho lắm?