Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP TRÔI QUA - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-09-10 12:00:45
Lượt xem: 1,886

Ta luôn luôn chú ý đến tin tức bên phía Tạ Từ Châu, chuẩn bị để mình khỏi bệnh trước khi hắn trở về hai ngày.

 

Sau đó bàn bạc chuyện hòa ly với hắn.

 

Sau đó, mặc kệ là Lệ phi hay là Tô gia, đều không còn quan hệ gì với ta.

 

Một lần bệnh như thế, đã hơn mười ngày.

 

11

 

Ta tưởng tượng mọi chuyện rất tốt đẹp, nhưng ta không ngờ, Tạ Từ Châu lại đột nhiên trở về.

 

Lúc hắn trở lại, ta đã ngủ rồi, sắc mặt hồng hào, mộng đẹp say sưa.

 

Hắn tới quá gấp, người bên cạnh ta hoàn toàn không kịp mật báo cho ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đẩy cửa phòng của ta ra, sau đó nói với giọng có chút run rẩy, gần như hoảng hốt: "Khương Minh Nguyệt!

 

"Ta nghe nói nàng…"

 

Giọng hắn vội vàng, bị gió cuốn theo đập vào tai của ta.

 

Ta vẫn còn buồn ngủ ngồi dậy, đối mắt với hắn, suýt chút nữa giật mình đến hét lên.

 

Ánh trăng chiếu xuyên vào, chiếu sáng hoa văn hoa hải đường thêu trên quần áo trong của ta, còn có vạt áo hắn đã mệt mỏi chạy cả quãng đường.

 

Trong nháy mắt khi Tạ Từ Châu nhìn thấy ta, giọng nói dừng lại, sau đó ngắm nhìn ta, ánh mắt có chút cảm xúc tối nghĩa khó tả.

 

Sau đó.

 

Hắn dường như thở phào một hơi.

 

Ngay sau đó, bên tai… Vậy mà lại đỏ lên?

 

Không phải chứ. Người giả bệnh ta đây bị bắt tại trận còn chưa xấu hổ đâu, hắn đã lúng túng thay ta trước rồi sao?

 

Đây thực sự không phải là tác phong của Tạ Từ Châu.

 

Sau một hồi, hắn mới giống như tìm lại được giọng của mình: "Nàng… Mặc y phục chỉnh tề vào."

 

Ta cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trong lúc mình ngủ đã khiến vạt áo hơi tán loạn.

 

Ta vội vàng chỉnh lý lại vạt áo gọn gàng.

 

Tạ Từ Châu nhìn động tác của ta, đột nhiên lại nói: "Nàng không bị bệnh."

 

Giọng điệu của hắn cực kỳ chắc chắn.

 

Ta không chống chế được.

 

Càng không thể nào nghĩ ra được, rõ ràng lúc chạng vạng tối ta mới nhận được tin tức, nói chuyện bên kia rất khó giải quyết, người này tạm thời sẽ không trở về, sao mới chỉ qua mấy canh giờ ngắn ngủi mà hắn đã xuất hiện ở trước mặt ta rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-xuan-tuoi-dep-troi-qua/chuong-06.html.]

 

Ta nói: "Phải."

 

Ta không còn trông cậy vào việc giả vờ dịu dàng hiền thục gì ở trước mặt hắn nữa.

 

"Mẫu phi chàng muốn ta tiến cung, ta không muốn đi.”

 

"Chuyện trong phủ của chàng ta cũng không quản được quá lâu, không muốn quản.”

 

"Chàng và ta không được coi là phu thê đứng đắn, ta làm như vậy có vấn đề gì sao?"

 

Nếu đã không thật sự làm phu thê, vậy sao ta phải thay hắn lo liệu việc trong phủ, phụng dưỡng mẹ chồng?

 

12

 

Ta vừa dứt lời, bóng dáng Tạ Từ Châu cứng đờ.

 

Hắn nhìn qua ta, trầm mặc rất lâu.

 

Ánh mắt của hắn tĩnh mịch, hơi thở ổn định bắt đầu rối loạn.

 

Đột nhiên trong một nháy mắt, ta ý thức được điểm không thích hợp, vội vàng nghiêng đầu, không dám nhìn hắn nữa.

 

Hắn thấy ta hành động như vậy, có lẽ không phải ngả bài, càng không được tính là khiêu khích.

 

Ta đang mời sủng.

 

Từ rất lâu trước đó, hắn đã biết ta thích hắn.

 

Trước khi hắn đi, ta khóc như hoa lê dính mưa cầu xin hắn, ta nói ta muốn viên phòng với hắn, nhưng không thành công, sau đó ta bắt đầu giả bệnh, muốn dùng chuyện này để khiến hắn thương tiếc, để hắn lui một bước, cùng ta làm phu thê đứng đắn.

 

Nghĩ tới đây, trong đầu của ta chỉ có một suy nghĩ.

 

Hối hận. Thật sự rất hối hận.

 

Vậy thì, Tạ Từ Châu lúc này tất nhiên vừa tức vừa giận.

 

Hắn ghét nhất người bên ngoài tính toán, mưu trí, khôn ngoan với hắn.

 

Nhưng khi ta lấy hết dũng khí ngước mắt lên, lại va vào trong một đôi mắt cười.

 

Hắn nói.

 

"Không có vấn đề gì.”

 

"Những chuyện này, nếu nàng không muốn, vậy thì không cần làm."

 

Ta sửng sốt.

 

Hắn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ: "Vương gia, không còn sớm nữa, còn… Còn đi nữa không?"

Loading...