CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP TRÔI QUA - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-09-10 12:04:55
Lượt xem: 2,563
Không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Hắn cười một tiếng, vẫy gọi ta, ánh mắt nguy hiểm: "Là mỹ nhân như thế nào?”
"Cũng cho Cô xem nào."
Ta nhẹ nhàng lui về sau một chút.
Lệ phi lại cười ha hả, thu tất cả bức tranh trên bàn lại, ôm vào trong ngực: "Ai da, bản cung lại có hơi khó chịu, đi nghỉ một lát trước."
Ta: “...”
Nếu không sao lại nói nữ nhân trong cung đều có ánh mắt sắc bén chứ.
Ta ngồi thẳng lên, nhìn hắn, từ từ nói: "À, không phải ta sắp đi sao, thế nên trước khi đi nghĩ rằng nên tính toán một chút cho chàng."
Tạ Từ Châu cười lạnh một tiếng, nâng mặt của ta lên: "Vậy nàng cảm thấy, ta cần tính toán như vậy?"
Ngay trong sự tiếp xúc như này, ta cảm nhận được rõ ràng nhận ngọc trên tay hắn.
Đó là chiếc nhẫn hắn thường đeo, lúc này, ban chỉ cứng rắn lạnh lẽo kia đang cọ vào chỗ da thịt ở cằm ta, mang đến cho ta một luồng xúc cảm lạnh buốt.
Ta mãi lâu vẫn không nói ra lời.
Hắn lại lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
"Khương Minh Nguyệt.”
"Nói chuyện."
Hắn nóng giận, lại có chút bóng dáng của Ninh Vương bất cận nhân tình trước đó.
Ta không biết nên nói gì, bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Ánh mắt của hắn đột nhiên đau đớn, chân thành nói.
"Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta không thể không thừa nhận, con người của ta, ngông cuồng tự đại đến mức có hơi ngu xuẩn, cho nên trước đó mới có thể đối xử với nàng như vậy.”
"Nhưng ta hiện tại có thể thề với nàng, sau này ta sẽ chỉ có một mình nàng. Tuyệt đối không hai lòng.”
"Lúc trước khi ta sống c.h.ế.t không rõ, rõ ràng nàng có thể đi, nhưng lại ở lại, hiện giờ nàng lại đang sợ cái gì?"
Đại khái hắn rất ít khi bộc lộ lòng mình với người khác như này, trong lời nói có chút cứng ngắc.
Đúng vậy, ta đang sợ cái gì?
Đơn giản là sợ thật lòng không được đáp lại.
Trong khoảng thời gian vô vọng kia, khiến ta cũng sắp muốn quên rồi, ta từng tự tin xác nhận, ta đủ tốt, ta có thể làm tốt bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc khiến một nam nhân động lòng.
Mà bây giờ, ta quả thực đã làm được rồi, không phải sao?
Hắn là nam nhân tuấn tú nhất, có quyền thế nhất mà ta từng gặp, mà ta từng kiên định cảm thấy, ta có thể sánh vai cùng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-xuan-tuoi-dep-troi-qua/chuong-12.html.]
24
Tạ Từ Châu bắt đầu cố gắng hết sức để lấy lòng ta.
Người trong Vương phủ phát hiện điểm bất thường trước tiên.
Bọn họ phát hiện, Thái Tử tôn quý của bọn họ bắt đầu thay đổi biện pháp muốn đổi nơi ở.
Không phải ghét bỏ đồ sứ ở nơi này để không đẹp thì là nói ngói ở nơi đó nhiều hơn một miếng.
Nói nhiều nhất là hắn ở một mình rất sợ hãi.
Thời gian lâu dài, còn ai không nhìn ra, hắn muốn chuyển đến trong viện của nữ chủ nhân chứ?
Ta phiền muộn không thôi.
Nhưng lại không có cách nào.
Ai bảo hôm đó ta đã đồng ý với hắn, bằng lòng cho hắn thêm một cơ hội chứ?
Quả nhiên, trong hoàng cung đầu, bị ánh vàng lấp lánh khắp nơi trong cung điện làm choáng ngợp, người ta dễ dàng lạc lối.
Phú quý mê hoặc mắt người.
Cho nên, khi hắn một lần nữa nói sợ trời mưa làm sập viện tử của mình, ta bình tĩnh nói.
"Cũng không cần sợ nữa.”
"Qua mấy ngày nữa sẽ chuyển đến Đông cung rồi."
Hắn giật môi dưới, có hơi khó nhịn: "A."
Ta lại cười: "Ta ở cùng chàng, không cần sợ."
Hắn không ngờ mình lại nghe được một câu như vậy, ý cười lan tràn trên mặt, trong lúc nhất thời lại có chút vẻ họa thủy.
Giống như đang cố gắng dụ dỗ ai.
Ta không dám nhìn nữa, xoay người vội vàng rời đi.
Tạ Từ Châu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đứng yên thật lâu.
Lâu đến mức có ám vệ cho rằng hắn xảy ra chuyện gì, hiện thân hỏi hắn.
25
"Điện hạ, ngài đang nhìn cái gì thế?"
"Nhìn đóa hoa mềm mại trong lòng bàn tay, ánh trăng sáng trong lòng Cô."
Hết.