Cao thủ trà xanh - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-14 09:27:36
Lượt xem: 1,178
Khi cô ta bước lên đống đổ nát và xuất hiện trước mặt Cố An Lâm, cô ta gần như nghĩ rằng mình là nữ chính của một bộ phim truyền hình. Tôi tin rằng có thể cô ta đang chơi lặp đi lặp lại một đoạn nhạc nền cho chính mình.
Cô ta ôm lấy Cố An Lâm không hề hấn gì, nhẹ nhàng nói: "An Lâm, em tha thứ cho anh, em tha thứ cho anh tất cả."
Tha thứ cái gì? Tha thứ cho Cố An Lâm vì đã giở trò đồi bại và không ngừng tìm kiếm nhân tình? Hay tha thứ cho việc hắn đuổi cô ta ra ngoài vào đêm khuya, khiến cô ta bị sốt cao trong cơn mưa lớn?
Mỗi lần cô ta phàn nàn với tôi vì những điều tương tự, tôi không nói một lời nào ngoài việc nhẹ nhàng an ủi cô ta. Khi cô ta bình tĩnh lại, tôi gọi Cố An Lâm đến đón cô ta.
Sau hai năm như vậy, cả cô ta và Cố An Lâm đều rất hài lòng với tôi, và cô trợ lý là tôi đây như cá gặp nước.
Bây giờ công chúa đã tha thứ cho hoàng tử, câu chuyện gần như sẽ đi đến một kết thúc có hậu, nếu không có Linda.
Linda biết làm đối thủ của Tống Vũ Vi sẽ như thế nào, nhưng cuộc sống được nuông chiều trong hai năm qua đã khiến cô ta có chút can đảm, Linda ngập ngừng nói: “Nếu là do sảy thai thì không dễ tha thứ như vậy phải không? Cô ta và cố Tổng chắc vẫn sẽ còn xảy ra mâu thuẫn?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi đồng ý và nói: "Vâng, đứa trẻ đó trị giá năm trăm vạn tệ. Mẹ của Cố tổng nói rằng bất kỳ người phụ nữ nào có thể sinh con cho Cố tổng và mang đứa trẻ đến nhà họ Cố thì sẽ trả cho người phụ nữ đó năm trăm vạn tệ."
Mắt Linda sáng lên.
Tôi nhìn vẻ khao khát và phấn khích không thể che giấu trên khuôn mặt cô ta, tôi biết rằng sau khi nghe thấy mức giá năm trăm vạn tệ, cô ta sẽ không bao giờ rời bỏ Cố An Lâm.
8.
Tôi bật điện thoại lên, đã 9 giờ 56 phút, không còn nhiều thời gian.
Tôi hắng giọng, quyết định kể một câu chuyện dài dòng: "Tôi có thể giúp cô, nhưng lần này Cố tổng yêu cầu tôi đưa cho cô mười vạn tệ phí chia tay. Tôi muốn tất cả số tiền này, tôi muốn dùng nó để mua cổ phiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cao-thu-tra-xanh/phan-5.html.]
Cố An Lâm đưa tổng cộng năm mươi vạn tệ, nhưng nếu nói sự thật, có lẽ cô ta sẽ bằng lòng chia tay, tôi sẽ không lấy được số tiền này, số tiền này là bảo đảm tính mạng của tôi sau khi ra nước ngoài.
Trong hai năm qua, số tiền tôi lấy được từ Linda, dù rõ ràng hay bí mật, đều nhiều hơn số tiền này, nên cô ta không có nhiều tiền tiết kiệm. Cô ta là tình nhân của Cố An Lâm, nhưng tôi mới là người kiếm tiền, thật là một công việc kinh doanh tốt.
Với triển vọng có được năm trăm vạn, Linda không quan tâm đến mười vạn nữa. Cô ta dứt khoát đưa ra quyết định: “Được, nhưng cô phải đảm bảo rằng tôi có thể ở bên Cố An Lâm”.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, tôi hài lòng gật đầu, đưa cho cô ta một đôi khuyên tai bằng kim cương, “Chỉ cần cô đeo vào và làm theo lời tôi là được.”
Lúc tôi rời quán cà phê đã là 10 giờ 30 phút, tôi lấy bánh từ cửa hàng tráng miệng và đưa Linda đến con đường duy nhất mà Tống Vũ Vi vào tập đoàn Long Bá.
Khi Tống Vũ Vi đi ngang qua, cô ta có thể nghe thấy rõ ràng Linda vùng ra khỏi tay tôi và nói thẳng với tôi: “Tôi sẽ không quay lại với Cố An Lâm, tôi có thể tự mình nuôi con, xin đừng cho anh ấy biết sự hiện diện của Bằng Bằng.”
Đôi khuyên tai bằng kim cương trên tai của Linda cực kỳ chói mắt, giống hệt như đôi mà Cố An Lâm đã tặng cho Tống Vũ Vi sau khi họ hòa giải.
Trong hai năm qua, với sự giúp đỡ liên tục của tôi, phong cách ăn mặc, trang điểm và thậm chí cả khí chất của Linda ngày càng giống Tống Vũ Vi.
Tất nhiên, đối với Cố An Lâm, Linda là thế thân của Tống Vũ Vi, sự thật này không thể rõ ràng hơn.
Nhưng sau những câu thoại do tôi thiết kế được Linda thốt ra để Tống Vũ Vi nghe được, cô ta sẽ nghĩ ai là người thay thế cho ai?
Linda nhìn Tống Vũ Vi đi ngang qua, ra vẻ thương hại nhìn Tống Vũ Vi rồi nhỏ giọng nói "xin lỗi" và lên xe rời đi.
Tống Vũ Vi ngẩn người đứng đó, tôi nhìn cô ta, thở dài, bước tới nắm tay cô ta, dẫn cô ta vào quán cà phê vừa rồi.
Sau khi tôi gọi người phục vụ gọi một ly cappuccino cho Tống Vũ Vi, cô ta mới tỉnh lại, tay cầm ly cà phê nóng, cô ta mở miệng, nước mắt lăn dài trên má: “Sao anh ta có thể làm thế với tôi…”