Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CẬU THIẾU NIÊN HỒ LY CỦA TÔI - 8 - End

Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:47:48
Lượt xem: 308

15

Nhà họ Khương sụp đổ, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng tôi cũng rơi xuống.

Bộ phim mà Bạch Mộc quay cũng đã hoàn thành. Sau khi phim phát sóng, cậu cũng có chút danh tiếng, liên tiếp nhận được nhiều dự án.

Tối hôm đó, Bạch Mộc đột nhiên gõ cửa phòng tôi.

"Chủ nhân, ngày mai phải quay cảnh hôn, nhưng em không biết diễn, chị giúp em tập một chút được không?"

Cậu vừa tắm xong, cả người thơm phức, như một quả đào nước ngọt ngào.

Giọt nước chảy từ mái tóc ướt sũng của Bạch Mộc xuống, làm ướt vài giọt trên áo sơ mi trắng.

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khát.

Tôi nhón chân hôn nhẹ lên môi Bạch Mộc như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm một cái rồi rời đi.

"Đây, đã dạy cho em rồi, cảnh hôn ngày mai sẽ như vậy, nghe thấy chưa?"

Bạch Mộc lúng túng xoắn tay: "Nụ hôn này không có tình cảm, đạo diễn sẽ mắng."

Tôi không thể nhịn cười, tôi đã xem qua kịch bản của Bạch Mộc, đâu có cảnh hôn nào.

Nhưng tôi cũng không vạch trần mưu kế nhỏ của Bạch Mộc mà ôm lấy cổ cậu, trao cho cậu một nụ hôn thân mật kéo dài.

"Đã hài lòng chưa? Cáo nhỏ đầy mưu mẹo?"

Mặt Bạch Mộc đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, cậu thở hổn hển, thì thầm gợi cảm bên tai tôi: "Chủ nhân, đã hôn rồi, chị không muốn làm gì với em sao? Bất cứ điều gì cũng được."

Tôi nghĩ một chút, quả thật có một điều tôi muốn làm với cậu.

"Em hãy biến thành cáo trước đã!"

Bạch Mộc: ?

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Cậu không hiểu, nhưng ngoan ngoãn làm theo. 

Khi tôi thấy Bạch Mộc biến thành cáo trắng nhỏ, trên mặt lập tức nở ra nụ cười của một người dì.

Tôi chôn mặt vào bộ lông của cáo trắng nhỏ, hít một hơi thật sâu, phát ra tiếng kêu kỳ lạ như gà:

"Ha ha ha, cáo nhỏ, cáo của tôi, tôi hít hít hít, ha ha ha."

Cáo trắng nhỏ lông lá xù xì, mềm mại và dễ chịu, sờ vào thật dễ chịu.

Bạch Mộc bị tôi vuốt ve, toàn thân thoải mái, bốn chân giơ lên trời lộ bụng ra.

Tôi đang vuốt ve thì bỗng nhận ra có điều không đúng,

"Cục cưng, thỏi son của em lộ ra rồi."

Bạch Mộc chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng không biết thỏi son là cái gì.

Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ xấu, tay không kìm được mà sờ vào đó.

Bạch Mộc đột nhiên mở to mắt: "Ưm" một tiếng, bật dậy chạy ra ngoài phòng.

Sau đó ca1 khóa trái cửa lại, dù tôi có xin lỗi thế nào cũng không chịu ra.

Ôi, chơi dại rồi.

Tôi ấm ức đi ngủ, dự định chờ đến ngày mai sẽ xin lỗi.

Nhưng khi tôi đang ngủ say, có một cơ thể nóng bỏng áp sát vào.

"Chủ nhân, em thấy kỳ lạ quá."

Tôi giật mình, tưởng Bạch Mộc bị sốt, bèn vội hỏi:

"Có chuyện gì? Chỗ nào không thoải mái?"

Bạch Mộc đỏ bừng mặt, sau một lúc lâu mới khó khăn mở miệng:

"Thỏi son, thỏi son kỳ lạ quá."

Tôi ngẩn ra một giây, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được cười thành tiếng.

Bạch Mộc giận dỗi, nắm tay tôi ấn vào.

"Cười gì vậy, chính là chỗ này này!"

Vừa chạm vào, lòng bàn tay tôi đã bị luồng nhiệt đó làm cho nóng bỏng.

Lần này, đến lượt mặt tôi đỏ như đ.í.t khỉ:

Đây đâu phải là thỏi son, rõ ràng là bình giữ nhiệt.

Người trưởng thành trong thế giới người thú đều trải qua giai đoạn này, đây là dấu hiệu của kỳ động dục.

Lúc này Bạch Mộc như một quả đào chín, tôi không kìm được kéo cậu lên giường, nhẹ nhàng nói:

"Nghe lời, chị dạy cho em."

 

16

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, Bạch Mộc vẫn đang ngủ say.

Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh, định ghi lại khoảnh khắc này.

Tôi tải ảnh lên đám mây, đồng thời xóa những bức ảnh về Tang Ly mà trước đây mình đã lưu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cau-thieu-nien-ho-ly-cua-toi/8-end.html.]

Nhưng khi sắp xếp album, tôi tình cờ phát hiện một bức ảnh chụp từ nhiều năm trước.

Đó là một con cáo nhỏ mà tôi đã cứu cách đây nhiều năm.

Toàn thân nó trắng như tuyết, trên mặt có vết sẹo, tôi càng nhìn càng thấy giống Bạch Mộc.

Khi tôi đang thắc mắc thì Bạch Mộc tỉnh dậy.

Cậu ôm tôi, mặt đầy lo lắng:

"Chủ nhân. Còn đau không? Em lại l.i.ế.m cho chủ nhân nhé!"

Tôi: ? ! ! !

"Im đi! Nói gì mà như sói vậy!"

Tôi đỏ mặt che miệng Bạch Mộc, cho cậu xem bức ảnh.

"Con cáo trong bức ảnh này có phải là em không?"

Bạch Mộc đột ngột mở to mắt, gật đầu điên cuồng.

Tôi ngạc nhiên, hóa ra thật sự là Bạch Mộc.

Tôi chưa kịp chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, đã nghe thấy Bạch Mộc uất ức nói:

"Ngày đó em đột nhiên bị chủ nhân bỏ lại, em đã chạy theo chiếc xe đến mức chảy m.á.u chân mà vẫn không đuổi kịp."

Tôi ngẩn ra, nhớ lại chuyện năm đó.

Khi đó Bạch Mộc chỉ là một chú cáo con, bị vứt thoi thóp ở đống rác.

Chính tôi đã mang cậu về nhà, đặt tên là bé ngoan. Sau đó tự tay cho cậu ăn, tắm rửa, thay thuốc, chăm sóc cậu vượt qua ba tháng khó khăn nhất.

Tôi đã định nuôi cậu lớn lên, nhưng không ngờ lại phát hiện ra mặt tối của nhà họ Khương.

Để tránh việc sau này Bạch Mộc cũng bị gửi đi để lấy lòng ông lớn, tôi rơi nước mắt thả cậu đi, không ngờ lại bị hiểu lầm là bỏ rơi. Tôi cảm thấy trong lòng chua xót, không nhịn được hỏi: 

"Vì sao em đã nhận ra chị từ lâu mà không nói cho chị biết sớm hơn?" 

Bạch Mộc cúi đầu, ủ rũ nói: 

"Khi đó chị đã có Tang Ly, cậu ta đẹp trai, lại biết làm nũng. Em sợ chị chán ghét em, lại bỏ rơi em lần nữa, nên không dám nói ra. 

"Nhưng em lại ghen tị khi thấy cậu ta bên chị, càng ghét cậu a khiến chị mệt mỏi như vậy. Nên em thường nhân lúc chị không có ở đó, lén lút xông vào đánh cậu ta…” 

Giọng của Bạch Mộc càng ngày càng nhỏ, như thể sợ tôi trách móc mình vì chuyện này. 

Nhưng làm sao có thể chứ, tôi chỉ cảm thấy áy náy với cậu. 

"Bạch Mộc, lúc đó chị muốn cứu em, chứ không phải muốn bỏ rơi em." 

"Chị rất xin lỗi, đã gây ra hiểu lầm cho em suốt những năm qua." 

"Nhưng từ bây giờ, chị sẽ không bỏ rơi em nữa." 

Tôi nắm lấy tay Bạch Mộc, nghiêm túc hỏi: 

"Anh có muốn ở bên em mãi mãi không? Không chỉ là như một người thú, mà còn như một người bạn đời của em." 

"Anh muốn!" 

Bạch Mộc kích động gật đầu, đuôi cũng vui vẻ đến mức sắp xoay thành cánh quạt. 

Cậu lấy ra một chiếc nhẫn từ sau lưng, đeo vào ngón áp út của tôi nhanh như chớp. 

"Đây là món quà dành cho em, có thích không?" 

Tôi nhìn viên kim cương to tướng trên đó, ngạc nhiên đến không khép miệng lại được.

"Em đã thấy ở buổi đấu giá viên kim cương này, nhưng giá phải tám chữ số cơ, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" 

Bạch Mộc lén lút nhếch miệng cười, có chút đắc ý: 

"Anh đã tiết kiệm tiền thù lao lâu lắm rồi, không dám tiêu một đồng nào." 

Tôi không thể tin nổi: 

"Vậy nên anh vào làng giải trí chỉ để kiếm tiền mua nhẫn cho em?" 

Bạch Mộc đỏ mặt gật đầu: 

"Ban đầu anh định cầu hôn em, rồi tặng em một bất ngờ, không ngờ bị em tranh trước." 

Tôi nghe mà lòng vừa chua xót vừa trào dâng, lập tức đè Bạch Mộc xuống giường. 

"Bạch Mộc." 

"Vâng?" 

"Em yêu anh!" 

Tôi hôn mạnh lên môi Bạch Mộc. 

Ban ngày rất dài, đủ để chúng tôi có lần thứ hai, thứ ba… 

Cuộc sống còn dài, đủ để chúng tôi nắm tay nhau, cùng nhau đến già.

(Hết)

 

Loading...