CHA QUÝ NHỜ CON - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:14:28
Lượt xem: 1,215
Trận này chẳng có gì thú vị, vừa thấy ta, Lỗ Nhĩ Cách đã lớn tiếng chửi rủa: "Cố Trường Anh, ngươi vậy mà lại không chết, đúng là kẻ ác sống dai!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Cả nhà ngươi c.h.ế.t hết, ta vẫn sống khỏe mạnh!" Ta đáp lại.
Lỗ Nhĩ Cách không ham chiến, lần này đánh được hai khắc đã rút lui cùng binh sĩ.
"Đồ nhát gan!" Ta thu đao, "Về nhà ăn sáng thôi."
Đoàn người quay về thành, đến dưới cổng thành, ta nghe thấy tiếng gọi "mẫu thân" từ trên lầu thành. Ta ngẩng đầu, liền thấy Vô Ưu và Vô Lự đang bám trên mép thành vẫy tay.
Tống Vô Vọng đứng phía sau chúng, cũng chăm chú nhìn ta.
"Đại nhân," Vương Nghị cười tủm tỉm nói, "Phu quân và hai đứa trẻ này quả thật thích người lắm, nhất là phu quân, tình cảm đều hiện rõ trên mặt."
Ta phì một cái.
"Thật đấy, vừa nãy khi người đánh trận dưới kia, phu quân của người cứ nhìn chăm chú, nếu không thích người thì là gì?"
"Ha! Nam nhân thích được đại nhân của chúng ta để mắt tới, cũng không phải hạng tầm thường." Một phó tướng khác cười nói.
Ta đạp hai người họ sang một bên, cưỡi ngựa tiến vào thành.
Vô Ưu và Vô Lự lao tới, ta ôm mỗi tay một đứa rồi cưỡi ngựa, hai đứa nhỏ phấn khích như hai con chim nhỏ.
Tống Vô Vọng nắm cương ngựa cho ta, cười nói: "Lỗ Nhĩ Cách cố tình đến thử xem nàng còn sống hay không sao?"
"Ừ, là đối thủ lâu năm, ước vọng lớn nhất đời hắn là g.i.ế.c được ta."
Tống Vô Vọng cười nhẹ: "Nhìn hai người giao đấu hôm nay, hắn muốn g.i.ế.c nàng, đời này chắc vô vọng rồi."
Ta bật cười lớn.
Tống Vô Vọng bỗng ngẩng lên nhìn ta, ta sững người, ngừng cười: "Sao vậy?"
"Trường Anh, nàng có vui không?"
"Gì cơ?" Ta nhíu mày, đây là lần đầu tiên chàng gọi ta là Trường Anh.
Hơn nữa, giọng điệu rất lạ, như vừa thất vọng, vừa cảm thấy hài lòng.
"Không có gì, chỉ cảm thán thôi. À... ngày mai là mùng ba tháng ba, thư viện sẽ phơi sách, nàng có muốn đến xem không?"
"Được thôi, tiện thể xem quan mới nhậm chức như Tống tiên sinh đốt ba đống lửa thế nào."
"Mong được Cố tướng quân oai phong, được vạn dân kính mến chỉ điểm và chiếu cố nhiều."
"Được, được, không thành vấn đề!"
Đài Thành không lớn, thư viện trước kia chỉ có khoảng mười đứa trẻ theo học, chỉ có một tiên sinh. Sau khi Tống Vô Vọng nhậm chức, chỉ trong nửa tháng, chàng đã chỉnh đốn thư viện gọn gàng hẳn.
Số lượng học trò từ mười tăng lên sáu mươi người, số tiên sinh từ một người lên bảy người, và tất cả đều là cử nhân.
"Tống Vô Vọng," ta nhìn những tiên sinh trẻ tuổi kia, ai cũng anh tuấn phong nhã, "Chàng tìm đâu ra nhiều tiên sinh trẻ thế này, trả bao nhiêu lạng bạc để thuê họ? Hay cũng cướp về?"
Nơi này hẻo lánh, hiếm có người đọc sách tới, nếu có cũng toàn là những lão già thi cử không thành, chán nản.
Cử nhân trẻ thế này, ta chưa từng thấy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cha-quy-nho-con/5.html.]
"Ta không cướp cũng không ép, họ tự nguyện đến!" Tống Vô Vọng cười nói.
Thanh niên tốt không đi thi cử, lại tới nơi hẻo lánh như Đài Thành này dạy học, mà còn không có lương.
"Thế gian này, người tốt nhiều lắm." Tống Vô Vọng đáp.
Ta chẳng tin nổi lấy một chữ.
"Cố tướng quân?" Một thư sinh mặc áo trắng tên là Từ Nhất Ninh phe phẩy quạt tiến đến, "Cố tướng quân, lâu quá không gặp, cô càng ngày... càng xinh đẹp."
Ta chắp tay đáp lễ: "Chúng ta gặp nhau rồi sao?"
"Không, không, chỉ là tiện miệng thôi." Từ Nhất Ninh cười gian, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Hắn đi rồi, ta hỏi Tống Vô Vọng:
"Chàng chắc họ sẽ dạy học đàng hoàng chứ? Ta thấy người này rất nhẹ dạ."
Tống Vô Vọng bật cười, ghé tai ta nói: "Nếu không dạy đàng hoàng, nàng cứ bắt hắn vào quân doanh."
Ta gật đầu: "Có lý, để hắn làm lính tiên phong."
Phơi sách thực ra chỉ là hình thức, coi như lễ khai giảng mùa xuân.
Tống Vô Vọng rất bận, ta cũng theo chàng bận rộn cả buổi chiều, vì mọi người thấy ta ở đó nên có không ít người lại dẫn con đến nhập học.
"Thì ra Tống tiên sinh là phu quân của Cố tướng quân, thật là trai tài gái sắc, rất xứng đôi."
"Có thật không?" Tống Vô Vọng cười hỏi.
"Rất xứng, trời sinh một cặp." Một thẩm cười nói.
Tống Vô Vọng tươi cười, rất đắc ý.
Thậm chí còn nhẹ dạ hơn cả Từ Nhất Ninh, thời thế này, nam nhân sao lại thành ra thế này?
Họ hào hứng lắm, đến tối còn đốt lửa trại, nói muốn nướng thịt cừu ăn.
"Mẫu thân," Vô Ưu kéo áo ta, "Cô nương kia là ai?"
Ta nhìn sang, thấy một cô gái: "Là cháu gái của Thái Tướng quân, sao vậy?"
Vô Ưu do dự một lát, rồi "bịch bịch" chạy đi, kéo Tống Vô Vọng tới.
"Vô Ưu nói nàng tìm ta có chuyện?"
"À, muốn hỏi chàng thịt cừu nướng xong chưa?" Ta bịa ra.
Đứa nhỏ này là không muốn phụ thân nó nói chuyện với cô gái khác sao?
Còn nhỏ mà đã biết nhiều chuyện thật.
"Xong rồi, để ta đi lấy cho nàng." Tống Vô Vọng đi lấy thịt cừu cho ta, rồi ngồi xuống ăn cùng ta. Thịt cừu ở Đài Thành rất ngon, nhất là khi nướng, hương vị đặc biệt thơm.
"Sao rồi?" Tống Vô Vọng hỏi ta.
Ta gật đầu: "Nướng vừa phải, Tống tiên sinh thật khéo tay."