Chăm sóc cô ấy đi - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:03:23
Lượt xem: 1,301
4
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, nó rất đẹp, hành động của Trần Bắc luôn rất rộng lượng, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể thỏa mãn lòng kiêu ngạo của bất kỳ người phụ nữ nào.
Dưới ánh sáng, tôi cầm chiếc nhẫn và thay đổi góc độ của nó. Mọi người nhìn tôi một cách kỳ lạ, cười nhạo tôi như thể tôi chưa nhìn thấy vật quý giá như vậy bao giờ.
Tôi vừa buông tay ra thì chiếc nhẫn đã rơi vào nồi súp. Mọi người hoảng sợ và bắt đầu cố gắng lấy chiếc nhẫn ra, nhìn tôi với vẻ khó tin nhưng tôi vẫn bình tĩnh cầm túi của mình lên.
"Lâm Lạc!" Trần Bắc đứng dậy, gằn giọng gọi tên tôi.
Có thể đó chỉ là ảo tưởng của tôi, nhưng tôi thực sự nghe thấy vẻ hoảng sợ trong giọng nói của anh ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhìn anh ta mỉm cười: “Tôi thấy cưới anh không phải là ý kiến hay. Anh nghĩ thế nào về việc chia tay?”
Vẻ mặt Trần Bắc lập tức cứng đờ, anh ta mở to mắt nhìn tôi. Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tôi, người luôn đeo bám anh ta, lại đột ngột ra đi vào một ngày nào đó. Có lẽ anh ta cũng nghĩ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ luôn ở đó đợi anh ta quay lại.
Đùa nhau à, thời buổi này không ai có thể không sống được vì thiếu ai cả.
Mọi người đều sửng sốt, bàn ăn trở nên im lặng.
Khoảnh khắc tôi quay đi, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi nhưng rất thoải mái. Trong ba năm qua chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như thế này. Tôi cảm thấy tự do.
Tôi ở bên Trần Bắc, tất cả đều nhờ Vu Đồng. Chúng tôi là bạn cùng lớp ở trường đại học, và cô ta luôn khoe với tôi rằng cô ta có một trúc mã, người luôn ủng hộ cô ta trong mọi việc và yêu thương cô ta.
Có lần vì để tổ chức sinh nhật cho Vu Đồng, trúc mã của cô ta đã lái xe hơn mười tiếng đồng hồ từ nơi khác đến, những cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm yêu đương trong đời như chúng tôi nghe được điều này chỉ có thể cảm thấy ghen tị.
Anh ta đã đặt chỗ ở nhà hàng địa phương ngon nhất để chiêu đãi chúng tôi bữa tối, chỉ cần liếc nhìn một cái là tôi đã mê mẩn. Tôi thề, Trần Bắc là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, sự vô tư của anh ta đúng là điều tôi thích.
Lúc đó tôi không biết Vu Đồng là người duy nhất trong mắt anh ta. Vu Đồng ủng hộ tôi, cô ta tự mình nói rằng cô ta không thích Trần Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cham-soc-co-ay-di/3.html.]
Trần Bắc hơn chúng tôi năm tuổi, vừa mới khởi nghiệp đã tích hợp rất nhiều nguồn lực, mở công ty riêng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đến công ty anh ta thực tập, vượt qua kỳ đánh giá để gia nhập công ty, sau đó tôi chăm chỉ theo đuổi anh ta.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của tôi, Trần Bắc cũng chấp nhận, khi anh ta nói với tôi rằng có thể thử, tôi gần như phấn khích.
Từ lúc đó Vu Đồng bắt đầu bị kẹp giữa chúng tôi. Rõ ràng đó là kịch bản do hai người viết nhưng vở kịch của ba người lại được dàn dựng.
Chúng tôi đang hẹn hò, Vu Đồng ngây thơ ôm cánh tay và rúc vào cạnh Trần Bắc, cứ như thể họ là một cặp.
Hai người chúng tôi đi nghỉ, Vu Đồng gọi điện nói đèn ở nhà hỏng, cô ta sợ bóng tối, Trần Bắc bỏ tôi ở lại, trong đêm quay lại sửa đèn, tôi sợ quá nên cả đêm không dám ngủ, một mình lái xe hàng trăm cây số về nhà lúc bình minh.
Chuyện như vậy có vô số kể, tôi cũng từng gặp rắc rối, lần nào anh ta cũng nói tôi ngu--ngốc, thời gian trôi qua, tôi không còn lời bào chữa nào nữa.
Nếu Vu Đồng không đính hôn, Trần Bắc không say khướt, tôi không nghe thấy anh ta uống rượu nói ra sự thật, thì có lẽ, người tôi đã yêu ba năm tôi sẽ không dễ dàng buông tay.
Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng. Tại sao phải bận tâm tiếp tục kiên trì? Buông bỏ là tự giải thoát.
Suy cho cùng, chỉ cần tình yêu chạm đến bạn là được rồi. Ảo tưởng chạm vào người khác? Hãy dừng lại đi.
5
Về đến nhà, tôi xin phép công ty nghỉ phép năm, một tháng có thể khiến người ta quên đi rất nhiều thứ, chẳng hạn như không thể có được người, trái tim không thể sưởi ấm.
Tôi đi rất nhiều nơi, tham quan mỗi chỗ một chút, thích chỗ nào thì ở lại một hai ngày, không thích thì rời đi, không cần phải tiếp đón hoặc tìm hiểu suy nghĩ của bất kỳ ai. Điều này thật tuyệt.
Trần Bắc chưa bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho tôi, chắc chắn anh ta nghĩ tôi mất bình tĩnh, trước đây trong tình huống này tôi không thể trụ nổi quá ba ngày. Vì lần nào tôi cũng là người cúi đầu trước.
Có thể lần này anh ta nghĩ tôi đã sai và muốn để tôi yên một thời gian.
Cứ để nó khô đi, tốt nhất là suốt đời.
Còn Vu Đồng thì ngược lại, bạch liên hoa thánh mẫu đã gọi điện cho tôi nhiều lần và gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, có những tin nhắn thoại kéo dài hàng chục giây, tôi hoàn toàn không không nghe, không xem và thẳng tay xóa chúng.