CHÂN TÌNH - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:20:33
Lượt xem: 794
Nàng nhìn mẫu thân ta, mỉa mai nói: “Ta tự nhiên có việc của ta. Ta dù không dựa vào bụng của mình, vẫn có thể độc chiếm tình cảm của vương gia. Không như một số người, chỉ là cái máy sinh con mà thôi.”
“Ngươi đừng vội đắc ý, hãy xem ai cười cuối cùng.”
Mẫu thân ta không hề tỏ ra tức giận, chỉ cười nhẹ nhàng.
15
Sau khi ta tròn 4 tuổi, ta cũng cùng các huynh tỷ khác đến thư viện học.
Trong thư viện còn có các đường huynh, đường tỷ khác.
Mỗi khi hoàng gia tổ chức yến tiệc, chúng ta còn phải bị kiểm tra kiến thức, vì vậy mọi người đều học hành rất chăm chỉ.
Một ngày nọ, khi ta và ca ca trở về viện, ta thấy các hạ nhân vội vã đi lại.
Bên trong còn có tiếng phụ vương giận dữ quát tháo: “Nếu thứ phi có chuyện gì, các ngươi đừng hòng sống!”
Ta và ca ca vội chạy vào.
Chỉ nghe thấy giọng mẫu thân yếu ớt: “Vương gia, không sao đâu. Thiếp thấy vẫn ổn mà.”
Bà trông xanh xao, vô cùng yếu đuối.
Thái y đang bắt mạch cho bà.
Nước mắt ta lập tức trào ra.
Bà thấy chúng ta, vẫy tay gọi chúng ta lại gần.
Ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà, không dám chạm vào: “Mẫu thân, người sao vậy? Có bệnh gì sao?”
Phụ vương nói: “Các con đừng ồn ào.”
16
Thái y bắt mạch một hồi, nói: “Chỉ là động thai khí, sau này cẩn thận hơn, uống vài thang thuốc an thai là được.”
Hạ nhân vội đi lấy thuốc, sắc thuốc.
Ta muốn hỏi mẫu thân rốt cuộc là sao, nhưng phụ vương bảo chúng ta lui ra, người sẽ ở lại canh giữ để mẫu thân nghỉ ngơi.
Ta và ca ca đành phải ra ngoài.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Xuân di bên cạnh mẫu thân kể cho chúng ta nghe rằng hôm nay mẫu thân đi dạo trong hoa viên, không may trượt ngã.
Có người đổ dầu trên đất!
Ta và ca ca giận lắm.
Phụ vương ra lệnh điều tra toàn phủ, nhất định phải tìm ra hung thủ.
Ta và ca ca ở trong nhà bếp nhỏ, canh chừng thuốc an thai cho mẫu thân.
Đợi thuốc được sắc xong, chúng ta lại theo nha hoàn mang thuốc cho mẫu thân uống.
Phụ vương luôn ở bên mẫu thân.
Người không cho chúng ta gây ồn ào, yêu cầu chúng ta phải yên lặng.
17
Tối đến, hung thủ thực sự bị phát hiện.
Chính là Lý trắc phi sai người làm, mục đích là để hãm hại đứa trẻ trong bụng mẫu thân ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chan-tinh/chuong-4.html.]
Phụ vương lập tức phế bỏ Lý trắc phi, giam bà ta lại.
Lý trắc phi có một người con trai.
Ta gọi người đó là nhị ca.
Nhị ca khóc lóc thảm thiết, không ngừng cầu xin phụ vương tha cho Lý trắc phi.
Nữ xuyên không cũng đứng chung với hạ nhân.
Nhưng vì nàng ăn mặc lộng lẫy, nên trông rất nổi bật.
Nàng không có biểu cảm gì.
Ta không biết chuyện này có liên quan gì đến nàng không.
Nhưng trong hậu viện của phụ vương, mấy người phụ nữ đều có khả năng muốn hại mẫu thân ta.
Phụ vương chưa lập thế tử.
Vương phi chỉ sinh được một người con gái, hơn nữa còn bị suy nhược cơ thể, cơ bản không thể sinh thêm.
Những ca ca của ta đều có khả năng được lập làm thế tử.
Mẫu thân ta vốn đã được sủng ái, nếu bà sinh thêm con, thì khả năng thế tử chắc chắn sẽ thuộc về ca ca hoặc đệ đệ của ta.
Đây là điều ta đã suy nghĩ ra sau khi đi học ở học đường.
18
Tuy nhiên, hành động gian ác của Lý trắc phi vẫn là một lời cảnh báo cho tất cả mọi người trong phủ.
Vì Lý trắc phi bị phế truất, các tỳ nữ và bà mụ của bà ta cũng bị đánh chết.
Trong một thời gian dài, các hạ nhân trong phủ đều không dám thở mạnh.
Mẫu thân ta được thăng làm trắc phi.
Không lâu sau, lại xảy ra một chuyện.
Nữ xuyên không làm loạn đòi rời khỏi vương phủ.
Ban đầu, nàng tự mình trốn đi vào ban đêm.
Nhưng bị thị vệ chặn lại.
Nàng bị áp giải, quỳ xuống đất, mặt đầy sự không cam lòng.
Nàng nhìn chằm chằm phụ vương.
Phụ vương với vẻ uy nghiêm, nhìn nàng không rời.
Một lúc lâu sau, phụ vương phất tay, ra hiệu cho mọi người lui ra.
19
Ta và ca ca tất nhiên trốn đi.
Phụ vương nắm cằm nàng, giọng lạnh lùng: “Tại sao lại muốn chạy trốn?”
Nàng quay đầu đi, bướng bỉnh nói: “Ta không muốn nhìn thấy người sủng ái nữ nhân khác nữa! Ta muốn rời khỏi đây, ta không muốn yêu người nữa!”
Phụ vương bối rối: “Ta tưởng rằng nàng hiểu được tình cảnh của ta. Ta luôn nghĩ rằng chúng ta là tri kỷ. Nàng hiểu được chí hướng của ta, ta hiểu sự cao ngạo của nàng. Không ngờ—”
Nàng bật khóc, hai dòng lệ lăn dài trên má.