CHÀNG HIỆP SĨ CỦA TÔI - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:00:24
Lượt xem: 278
5
Kỷ Ngôn Thời và tôi chuẩn bị đi du lịch châu Âu cho kỷ niệm năm năm ngày cưới.
Anh ấy bận rộn cả ngày ở công ty, nỗ lực hoàn thành mọi công việc trước kỳ nghỉ.
Tối đến về nhà, anh lại ở trong phòng làm việc để lên kế hoạch cho chuyến đi, lo liệu mọi thứ.
Tôi chẳng cần phải lo lắng gì, chỉ cần đi theo và đảm bảo luôn ở nơi anh có thể nhìn thấy khi ngẩng đầu lên.
Thật là bệnh.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa đọc tiểu thuyết, nghe tiếng Kỷ Ngôn Thời gõ phím lạch cạch.
Thỉnh thoảng tôi liếc nhìn anh, thấy anh vẻ mặt nghiêm nghị, cứ như đang xử lý dự án nào đó khó nhằn.
Tôi hỏi anh: "Chúng ta sẽ đi những nước nào?"
"Pháp, Đức, Đan Mạch, Phần Lan, Thụy Điển, Na Uy."
Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra: "Triệu Uyển vẫn còn ở Đức không?"
Kỷ Ngôn Thời khựng lại một chút: "Sao tự nhiên lại hỏi cô ấy?"
Tôi lắc đầu, tiếp tục đọc tiểu thuyết: "Không có gì, chỉ chợt nhớ thôi."
Kỷ Ngôn Thời nhìn tôi một lúc, rồi lại tiếp tục gõ bàn phím.
Nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt anh vẫn lướt qua phía tôi.
Không hiểu sao, mỗi khi nhắc đến Triệu Uyển, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bất an.
Nhưng thật ra, tôi và cô ấy đã mất liên lạc từ lâu rồi.
Năm năm trước, gia đình Kỷ Ngôn Thời vì muốn thu hút nguồn lực thương mại, bắt đầu tìm đối tượng kết hôn cho anh ấy.
Triệu Uyển đã thích Kỷ Ngôn Thời từ lâu, và nhiều lần nhờ mẹ kế đề cập đến chuyện này.
Mẹ kế của tôi vốn chỉ là một người bán đậu phụ ngoài phố, nhờ khuôn mặt có vài phần giống mẹ tôi mà được gả vào nhà họ Triệu, nhưng cuộc sống giàu sang đã khiến bà ta thay đổi.
Khi ấy, gia đình Kỷ Ngôn Thời không đủ hấp dẫn đối với bà ta.
Nhưng vì Triệu Uyển quá kiên quyết, nên mẹ kế vẫn nhờ cha tôi giúp.
Cha tôi không đồng ý cũng không từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chang-hiep-si-cua-toi/chuong-5.html.]
Tối hôm đó, tôi cầm d.a.o bước vào phòng làm việc của cha, nói thẳng rằng tôi muốn cưới Kỷ Ngôn Thời, nếu không thì mọi người sẽ c//hế//t chung.
Cha tôi, một người thần kinh thép, thậm chí không nhíu mày, chỉ ném lại câu "Ta biết rồi" và đuổi tôi ra ngoài.
Sau đó, chuyện kết hôn của tôi và Kỷ Ngôn Thời được xác định.
Mẹ con Triệu Uyển làm ầm vài lần ở nhà, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười khi nhìn họ như những chú hề.
Mẹ kế sống với cha tôi hơn chục năm mà vẫn không hiểu cha tôi là kiểu người gì.
Những vụ gây rối nhỏ nhặt đó, cha tôi chẳng bận tâm.
Ông ta thậm chí không thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của mẹ tôi, và chỉ hai tháng sau đã tìm được người kết hôn lần hai.
Những màn khóc lóc của mẹ con Triệu Uyển không có tác dụng, họ bắt đầu sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn đối với tôi.
Khi trưởng thành, họ không còn chỉ cắt áo hay tát vài cái như hồi nhỏ.
Họ bỏ thuốc vào rượu của tôi tại một bữa tiệc, định giao tôi cho mấy tên vệ sĩ đã thuê sẵn.
Nhưng kế hoạch của họ không cao siêu gì, bị tôi phát hiện.
Vì vậy, Triệu Uyển là người thay tôi nằm trên giường.
Mẹ kế xông vào phòng bắt quả tang, nhìn thấy Triệu Uyển thì phát điên, muốn tìm tôi tính sổ.
Nhưng lúc đó tôi đang ở trên xe của Kỷ Ngôn Thời.
Ly rượu mà Triệu Uyển mời tôi, tôi không để lãng phí, chỉ là dành cho đúng người thôi.
Sau chuyện đó, Triệu Uyển không còn mặt mũi ở lại Bắc Kinh, không lâu sau bị gửi ra nước ngoài.
Cô ta không thể dự đám cưới của tôi, thật là tiếc.
Kể từ khi Triệu Uyển ra nước ngoài, chúng tôi không gặp lại nhau.
Ngay cả ba năm trước, khi nhà họ Triệu bị cháy, mẹ kế và cha tôi cùng c//hế//t trong vụ hỏa hoạn, cô ta cũng không về.
Đôi khi tôi tự hỏi, liệu cô ấy đã c//hế//t ở nước ngoài rồi hay chưa?
Nhưng tôi không bận tâm tìm hiểu.
Dù cô ta sống hay c//hế//t, tôi cũng chẳng quan tâm.