CHÀNG HIỆP SĨ CỦA TÔI - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:01:24
Lượt xem: 211
7
Tôi luôn nghĩ rằng lần đầu gặp Kỷ Ngôn Thời là vào năm tôi mười ba tuổi.
Nhưng thực ra chúng tôi đã gặp nhau từ ba năm trước.
Từ nhỏ đến lớn, tôi không có bạn, Kỷ Ngôn Thời là người đầu tiên và cũng là người duy nhất.
Anh ấy không giống những người khác, không cười nhạo tôi vì không có mẹ, hay nói rằng mẹ tôi là người điên.
Anh ấy rất trầm lặng và đẹp trai, chỉ là không thích nói chuyện lắm.
Một lần trời mưa, tôi thấy anh ấy đứng dưới toà nhà học, như thể đang chờ mưa tạnh.
Tôi cầm chiếc ô trong tay, đi tới, đưa cho anh ấy: "Tôi đưa ô cho cậu, cậu có thể làm bạn với tôi không?"
Kỷ Ngôn Thời nhìn tôi một cái, không nhận ô cũng không nói gì.
Tôi có chút lo lắng, liền nhét ô vào tay anh ấy rồi chạy vào mưa.
Tôi chỉ có một chiếc ô.
Tôi muốn dùng nó để đổi lấy một người bạn.
Kỷ Ngôn Thời đã nhận ô của tôi rồi, vậy thì không thể từ chối nữa đúng không.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tôi không có cách nào khác ngoài tìm một mái hiên trú mưa.
Tôi không vội, nếu tôi về nhà muộn, quản gia sẽ ra ngoài tìm tôi.
Chỉ là hôm nay tôi sẽ về muộn và không thể gặp mẹ sớm được.
Có một chú mèo con đang ngủ bên cạnh chân tôi, tôi ngồi xuống vuốt ve mèo để gi//ết thời gian.
Tôi không biết Kỷ Ngôn Thời đã tìm thấy tôi bằng cách nào, khi anh ấy cầm chiếc ô nhỏ của tôi đứng trước tôi và chú mèo con, trông anh ấy thật cao lớn.
"Cậu không về nhà sao, Triệu Nhan Nhất?"
Tôi không nói gì.
Anh ấy nghiêng chiếc ô về phía tôi một chút: "Cùng về thôi, tôi đưa cậu về nhà."
Lúc ấy, cả hai chúng tôi đều còn nhỏ, một chiếc ô cũng đủ che cho cả hai đứa.
Khi Kỷ Ngôn Thời đưa tôi về đến nhà, mưa đã ngớt rất nhiều. Tôi hỏi anh ấy: "Chúng ta đã là bạn rồi phải không?"
Anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt hờ hững: "Cậu rất thiếu bạn bè sao?"
Tôi cúi đầu: "Tôi không có bạn."
Kỷ Ngôn Thời im lặng một lúc, như thể thở dài.
"Vậy thì bọn họ không có mắt nhìn, đừng buồn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chang-hiep-si-cua-toi/chuong-7.html.]
"Từ giờ chúng ta là bạn tốt rồi."
Tôi cười vui vẻ, chạy vào nhà ôm một đống đồ ăn vặt mà tôi thích ra, nhưng khi tôi ra ngoài thì Kỷ Ngôn Thời đã không còn ở đó nữa.
Tôi định sẽ tặng anh ấy vào ngày mai.
Sau khi về phòng, tôi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo và lên lầu tới căn phòng bị khóa.
Ở đó có mẹ tôi.
Tôi không phải là đứa trẻ không có mẹ, mẹ tôi rất đẹp, rất dịu dàng và cũng rất yêu tôi.
Bà sẽ lau khô tóc cho tôi và tết tóc cho tôi.
Mẹ tôi là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới.
Khi tôi mở cửa, mẹ tôi đang ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ, thấy tôi bước vào, bà mỉm cười.
Bà cầm lấy chiếc khăn bên cạnh và bước xuống khỏi cửa sổ, tiếng xích sắt trên mắt cá chân bà kêu lách cách.
"Sao lại không lau khô tóc, con sẽ bị ốm đó."
Sợi xích trên chân mẹ rất ngắn, chỉ cho phép bà di chuyển trong căn phòng. Tôi bước nhanh tới, cảm thấy có chút áy náy: "Con không lạnh."
"Con chỉ muốn gặp mẹ sớm thôi."
Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng lau khô tóc cho tôi. Tôi kể cho bà nghe về người bạn mới mà tôi kết bạn hôm nay.
Khi ở bên mẹ, bà ít nói, hầu như chỉ có tôi luyên thuyên kể chuyện.
Bà nói rằng bà thích nghe tôi kể về những gì xảy ra mỗi ngày, chỉ là tôi nói quá nhiều, lần nào cũng kể không hết.
Hôm nay cũng vậy, tôi mới kể được một nửa thì quản gia đã gõ cửa, tôi phải rời đi.
Ba tôi quy định mỗi ngày tôi chỉ được ở với mẹ nửa tiếng.
Tôi lưu luyến không nỡ rời, mẹ vẫn mỉm cười nhìn tôi: "Mai gặp lại, con yêu."
Khi tôi vụng về rời khỏi, tôi liếc thấy cổ chân của mẹ, nơi đó có thêm một vết thương mới, m.á.u đã dính lên váy của bà.
Hôm nay mẹ nhất định đã lại cố gắng giãy giụa.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cổ chân mảnh khảnh của mẹ: "Mẹ ơi, mẹ có đau không?"
Mẹ vuốt ve đầu tôi, không nói gì.
Tôi nghẹn ngào: "Mẹ ơi, từ giờ mẹ đừng giãy giụa nữa."
Mẹ mỉm cười dịu dàng: "Được."
Lúc đó tôi chẳng hiểu gì, chỉ hy vọng mẹ không bị đau, không phải chịu đựng thêm.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ điều đó có nghĩa gì đối với mẹ.