CHÀNG TIÊN CÁ - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:25:07
Lượt xem: 65
"Lăng Nhi, huynh biết muội lương thiện. Nhưng muội đừng xem A Già như một con người, còn nữa, bệnh của muội cũng không kéo dài được."
Câu cuối cùng này được nói ra vô cùng chân thành, dường như đang thuyết phục Bạch Khanh Lăng, cũng là thuyết phục chính hắn.
Bạch Khanh Lăng rũ mắt, trên mặt đau khổ muốn chết, trong lòng lại cực kỳ trào phúng, cái gì mà sinh bệnh, ai mà tin lời quỷ của chưởng môn.
Côn Luân Khê không có thứ gì tốt. Nàng trời sinh cơ thể thuần âm, khiến nàng trở thành một lô đỉnh (Lô đỉnh: Cách gọi này thường dùng để chỉ nữ (nam) tu sĩ có thể chất tốt, phù hợp song tu với người khác, khiến tu vi người đó tăng lên.) tuyệt vời cho cả hai việc tu luyện. Côn Luân Khê năm đó chính là vì điều này nên mới thu nộp nàng vào môn hạ.
Hiện giờ số mệnh tu tiên giới suy kiệt, người có thể phi thăng lại càng ít, Thuần Âm Lô Đỉnh đối với người tu tiên hấp dẫn quá lớn, ngay cả chưởng môn trưởng lão Côn Luân Khê cũng không ngoại lệ.
Bọn họ mấy năm nay vẫn chờ nàng thành công, tính toán thay phiên nhau song tu với nàng. Bạch Khanh Lăng chỉ cảm thấy ghê tởm, cố ý lười biếng luyện công, đè nén tu vi của mình, kết quả là xây dựng nền tảng chậm trễ, chưởng môn có hoài nghi, nhưng không có chứng cớ.
Vì thế hắn đành phải tuyên bố, Bạch Khanh Lăng sinh bệnh, cũng phái người đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp xây dựng nền tảng cho nàng.
Ôn Trí đương nhiên không biết những thứ bẩn thỉu này, hắn tưởng Bạch Khanh Lăng sinh bệnh, lại nghe nàng nói m**áu tiên cá mập có thể cứu mạng, liền vượt ngàn dặm đến Vô Vọng Hải, lừa A Gia đưa về. Cho đến bây giờ, hắn vẫn muốn tiếp tục lấy m**áu của A Già làm dầu thắp đèn.
Bạch Khanh Lăng ổn định tâm tình, nhìn Ôn Trí, vành mắt đỏ lên: "Sư huynh, Khanh Lăng sẽ suy nghĩ kỹ. Cho muội thêm chút thời gian."
Ôn Trí thấy nàng đã quyết định, liền thu hồi ý định muốn tự mình động thủ. Lăng Nhi quá mềm lòng, có tình cảm với tiểu tiên cá nên không xuống tay được. Thật may là nàng vẫn còn tỉnh táo.
Trước khi rời đi, Ôn Trí nhìn thoáng qua A Già đang ngâm mình trong nước, nhưng không nói thêm gì.
Hắn vừa đi, A Già liền nổi lên, dùng đôi mắt màu lam nhạt của mình nhìn Bạch Khanh Lăng. Bạch Khanh Lăng cho rằng A Già hiểu lầm, nhanh chóng nhảy vào trong bồn tắm, bơi về phía nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chang-tien-ca/7.html.]
"Tỷ tỷ muốn gi**ết A Già sao?" Tiểu tiên cá mang theo giọng nói e ngại truyền đến, khiến Bạch Khanh Lăng đau lòng đến vỡ vụn, nàng bất chấp tất cả, ôm A Già vào trong lòng.
"Sẽ không, tỷ tỷ làm sao có thể làm tổn thương A Già chứ?" Bạch Khanh Lăng sờ sờ đầu A Già: "Là tỷ tỷ lừa gạt hắn, tỷ tỷ không cần m**áu của A Già."
"A Già gh**ét hắn." A Già đáng thương ngẩng đầu: "Tỷ tỷ, A Già không thích hắn."
Bạch Khanh Lăng vội vàng giơ tay thề: "Tỷ tỷ cũng gh**ét hắn."
Vẻ mặt nàng không giống giả dối, A Già cọ cọ n.g.ự.c nàng, cảm thấy hài lòng, tiếp tục khoe khoang: "Tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, nếu là muốn m**áu của A Già, A Già tình nguyện cho. Vì tỷ tỷ, A Già làm cái gì cũng nguyện ý."
Chỉ là m**áu của tiên cá mập cũng không phải là tiên dược gì, chỉ cần một giọt, chất độc bên trong sẽ khiến người ta chảy m**áu đến toàn thân tê liệt mà ch**ết đi.
A Già mỉm cười ngây thơ. Nhưng nàng chỉ nói suông, thực sự không hề có ý định truyền m**áu của mình cho Bạch Khanh Lăng. Nàng chết, ai sẽ nấu ăn cho A Già? A Già đâu có ng**ốc.
Nhưng Bạch Khanh Lăng bị nàng dỗ đến rơi nước mắt, ôm A Già mãi trong lòng, không chịu buông tay. Một hồi lâu, nhận thấy mình thất thố, nàng lau nước mắt, vừa định buông A Già ra, lại bị trượt chân xuống, trong bồn tắm chứa đầy những hạt ngọc xinh đẹp mà A Già thích, tất cả đều là những hạt mà Bạch Khanh Lăng đã vất cả tìm về vì tiểu tiên cá thích chúng, hiện tại, lại trở thành thủ phạm khiến Bạch Khanh Lăng vấp ngã.
Đuôi cá mập của A Già, từ thắt lưng đến chóp đuôi, bị Bạch Khanh Lăng vuốt ve, một cảm giác ngứa ran mạnh mẽ ngay lập tức ập vào bộ não của A Già.
“Uhm…” A Già chỉ kịp rên rỉ một tiếng, cả người cứng đờ tại chỗ. Đuôi cá là nơi nhạy cảm nhất trên người tiên cá mập, bình thường chỉ có bạn tình mới có cơ hội vuốt ve, đây cũng là nơi giao phối.
Nhưng A Già vẫn chỉ là tiểu tiên cá, không có ký ức di truyền, chỉ biết mình không thể để những con cá mập khác chạm vào đuôi của mình. Hiện giờ bất ngờ không kịp đề phòng bị Bạch Khanh Lăng chạm vào, nàng không biết mình bị sao, chỉ có thể bị cảm giác kỳ quái chế ngự.
Bạch Khanh Lăng sặc vài ngụm nước mới đứng vững được, nàng nghe thấy tiếng rên rỉ của A Già, tưởng rằng mình đã làm tổn thương A Già nên vội vàng nhìn tiểu tiên cá.
Trong mắt Tiểu tiên cá ngấn lệ, khuôn mặt đỏ bừng, cả thân mình cứng đờ, mềm nhũn ngã vào trong n.g.ự.c Bạch Khanh Lăng. Bạch Khanh Lăng luống cuống tay chân đỡ lấy.