Chất tử yếu đuối gả vào cửa - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-31 15:54:48
Lượt xem: 4,821
03
Sự thật chứng minh ta đã đúng.
Tiêu Quân đi theo ta ăn uống thả cửa một tháng, khí sắc tốt đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ tuấn tiếu, ngay cả thân hình đều lộ ra thẳng tắp không ít.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn dùng một đôi mắt đào hoa lấp lánh mỉm cười nhìn ta, hỏi:
"Quận chúa thích điểm gì ở Thế tử vậy?
"Dáng dấp anh tuấn, có cơ bụng, địa vị cao, không thiếu tiền."
Tiêu Quân nhẹ chau lại lông mày.
"Quận chúa làm thế nào mà biết hắn có cơ bụng hay không?"
Ta cười hắc hắc, sắc mị mị nói:
"Có làn trời mưa to, quần áo hắn mặc lại mỏng nên là ta có nhìn thấy."
Tiêu Quân lại chậm rãi thở dài, nói khẽ:
"Quận chúa, thương tâm thì có thể khóc, không cần thiết đem chính mình nói thành nông cạn như thế."
Ta nhìn hắn nhếch miệng cười, cười cười lại nhịn không được mà nước mắt lại rơi xuống.
Cái tên Tiêu Quân này đang giả vờ làm người tốt đấy à!
Trong lòng ta đang tức giận, nên vừa khóc vừa đánh hắn.
Không nghĩ tới hắn lại bắt tay của ta, để vào bên trong quần áo của mình.
"Nếu quận chúa thấy tốt hơn rồi thì quận chúa sờ cơ bụng của ta, coi như ta bồi tội với quạn chúa nhé."
Con mắt của ta sáng lên:
Không nghĩ tới tên này nhìn gầy yếu, kì thực cũng có chút cơ bụng nha!
Thế là đêm hôm đó, ta đầu gối lên bả vai Tiêu Quân, tay phải đặt ở phần bụng hắn, ngọt ngào ngon lành mà ngủ một đêm.
Bởi vì thân phận của Tiêu Quân đặc thù, không thể rời cung, hoàng hậu liền an bài hắn vào ở bên trong trạch viện của ta trong cung.
Thật đúng với nghĩa ở rể.
Một ngày nọ, ta mang theo một đoàn cung nhân, trùng trùng điệp điệp biệt viện dành cho con tin giúp Tiêu quân dọn nhà.
Nhưng vừa tới cổng đầu óc ta đã choáng váng.
Nhà này là bốn cách vách tường trống rỗng, chẳng có cái gì thì cần quái gì bao nhiêu người đến chuyển?
Ta ở trong cung ở tám năm, đương nhiên là đã gặp Tiêu Quân rất nhiều lần trên các yến hội lớn nhỏ.
Nhưng ta chưa hề đi viện tử của hắn bao giờ, cũng không biết hắn đường đường là hoàng tử của Ân quốc, lại phải sống một cuộc sống không bằng cung nữ của ta..
Người hầu duy nhất của hắn tên Vô Bệnh đứng ở một bên nức nở:
"Quận chúa, con tin như chúng ta lúc nào cũng không được ăn cơm no, mùa đông không có lửa than, trên thân không có một chỗ da nào lành lặn ......"
Ta nhìn về phía Tiêu Quân, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, chán nản buông thõng con ngươi, lông mi dài khẽ run.
Nam hài tử yếu đuối mỹ lệ như thế, làm sao lại có thể khi dễ hắn như vậy!
Đầu óc ta nóng lên,
"Ba" Một tiếng đập vào phía sau lưng của hắn.
"Đừng sợ, về sau bản quận chúa bảo kê ngươi!"
04
Tiêu Quân cũng không khách khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chat-tu-yeu-duoi-ga-vao-cua/chuong-2.html.]
Tại bữa tiệc trong cung, Thái tử châm chọc Tiêu Quân cha không thương nương không yêu, Tiêu quân nháy mắt, ủy khuất nhìn về phía ta:
"Quận chúa! Ngài nhìn hắn kìa!"
Ninh Vương bị Tiêu quân b.ắ.n chệch mũi tên khó khăn lắm xẹt qua hai gò má, nổi giận đùng đùng đến chỗ của ta muốn người.
Tiêu Quân rụt lại đầu trốn ở đằng sau ta: "Quận chúa, ta sợ ~"
Lúc khác liền:
"Quận chúa nói rồi, ta muốn cái gì, nội vụ phủ đô phải mang đến cho ta cái đó.
"Ta là người của quận chúa Chiêu Ninh, ai dám động đến ta!
"Ngươi chờ đấy! Ta nói cho quận chúa nhà ta!"
Ta đau đầu suốt cả ngày, cái tên Tiêu Quân này thật sự là quá biết cách “ cáo mượn oai hùm” đi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hết lần này tới lần khác ta còn dính chiêu này của hắn, vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của hắn, lại nghĩ đến đêm còn có thể sờ cái cơ bụng kia, ta liền ......
Ai! Quả thật là trên đầu chữ sắc có cây đao.
Một ngày, Vô Bệnh vội vã đến tìm ta, ta không cảm thấy kinh ngạc hỏi:
"Lần này chất tử nhà ngươi lại phạm vào chuyện gì nữa rồi? ?"
"Chiêu Dương công chúa nói, chất tử cố ý đẩy nàng vào trong hồ nước, nếu không phải Lý thế tử kịp thời đuổi tới, nàng liền c.h.ế.t đuối mất rồi."
A! Đúng là gây rắc rối cho bản quận chúa mà!
Thời điểm ta chạy đến nơi, thị vệ của Tống Chiêu Dương đang đè Tiêu Quân xuống đất, giơ gậy lên chuẩn bị đánh người, còn có cả Lý Hoài An đang ướt sũng đứng ở một bên.
Ta bá khí đoạt lấy cây gậy kia, hỏi Tiêu Quân:
"Là ngươi đẩy sao?"
Tiêu Quân có chút nhíu mày, ủy khuất nói:
"Rõ ràng là nàng tự mình trượt chân, không phải lỗi của ta."
"Đã nghe chưa Tống Chiêu Dương? Phu quân ta nói hắn không có đẩy! Ta dẫn hắn trở về."
Tống Chiêu Dương bị ta làm tức giận đến giậm chân, thét to:
"Hắn nói không đẩy thì liền là không có đẩy hả?"
Ta tiến lên đỡ Tiêu quân dậy.
Hắn lúc này tóc tai lộn xộn, khuôn mặt trắng noãn mà tăng thêm mấy phần thê mỹ, như một cái bình sứ vỡ vụn, đẹp đến mức ta làm người ta phát ngất đi.
Tục ngữ nói nhan sắc là lẽ phải, ta đau lòng nhức óc lớn tiếng nói:
"Nhìn xem! Nhìn xem các ngươi đem hắn khi dễ thành cái dạng gì rồi!
"Phu quân nhà ta yếu đuối không thể tự gánh vác, Tống Chiêu Dương ngươi còn dám vu hãm hắn, đừng trách ta không khách khí!"
Tống Chiêu Dương còn không hết hi vọng, mệnh lệnh thị vệ tiến lên giữ chúng ta lại.
Ta liếc mắt:
"Tất cả cút."
Lý Hoài An đứng một bên rốt cục nhịn không được mở miệng:
"Chiêu Ninh, hà cớ gì mà phải bao che cho hắn như thế?"
Ta lườm cho hắn một cái, nói:
"Ngươi cũng cút."