Chất tử yếu đuối gả vào cửa - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-31 15:57:37
Lượt xem: 4,081
Động tác trên tay Tiêu Quân dừng lại, bất đắc dĩ cười cười.
Ánh mắt của hắn liếc nhìn lấy chiếc đùi đang quấn vải trắng của ta, có chút đau lòng, lại có chút tự trách.
Vươn tay ra muốn đụng vào, nhưng lại khó khăn lắm dừng lại.
"Quận chúa, ta lại không có phát hiện nàng lại nhẫn tâm với bản thân như thế."
Ta lơ đễnh cười cười.
"Tại cái thâm cung ăn người này, ta lại không có ai để dựa dẫm, sao có thể thật sự làm một tiểu cô nương không hiểu thế sự chứ?"
Tiêu Quân có chút nhíu mày, giống như là đang suy tư cái gì.
"Quận chúa, nàng không hỏi ta bị người nào gây thương tích sao?"
Ta lắc đầu.
Không hỏi ta cũng đoán được.
Người trong hoàng cung Tống quốc không ai có động cơ muốn cái mạng này của Tiêu Quân, bằng không hắn cũng sẽ không êm đẹp sống đến tận bây giờ.
Vậy liền nhất định là người Ân quốc rồi.
Ân quốc vì sao lại đột nhiên phái người ám sát một hoàng tử làm con tin ở cách xa ngàn dặm chứ?
Khả năng duy nhất chính là triều đình có biến.
Hoàng đế Ân quốc triền miên trên giường bệnh đã một thời gian rồi, sợ là không còn sống lâu nữa, hoặc là đã hoăng rồi cũng nên.
Các hoàng tử c.h.é.m g.i.ế.c đoạt đích, không muốn bỏ qua bất kỳ một đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn nào.
Cho dù là Tiêu Quân đã bị ném bỏ.
Tiêu Quân nhìn ta, nghiêm túc hỏi:
"Quận chúa, nếu là có một ngày ta c.h.ế.t đi, nàng có thấy đau lòng không?"
Ta không chút do dự đáp:
"Sẽ không. Ngươi c.h.ế.t ta liền nuôi bảy tám tiểu bạch kiểm, Tngày ngày khoe cơ bụng múa cho ta xem, ta tay trái sờ một cái, tay phải sờ một cái, chẳng phải sung sướng hay sao?"
Tiêu Quân trầm mặc thật lâu, đưa tay xoa lên mặt của ta, nói:
"Tốt, như thế mới phải."
09
Biết được Trấn Viễn quân bởi vì Thái tử mà hủy diệt, gia quyến của các liệt sĩ vô cùng không cam lòng, Hoàng đế liền phái ta xuất cung trấn an bọn họ một chút.
Lúc ta xuất phát, tổn thương trên người Tiêu Quân đã không còn đáng ngại, hắn đích thân đưa ta đến cửa thành.
Hắn vẫn cười duyên nũng nịu với ta như cũ:
"Quận chúa, nàng sẽ nhớ ta lắm đúng không?"
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chat-tu-yeu-duoi-ga-vao-cua/chuong-5.html.]
Tiêu Quân dùng một cặp mắt đào hoa nhìn thật sâu về phía ta, nói:
"Quận chúa, nhớ chăm sóc tốt bản thân."
"Ừ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Dịch trạm ngoài cung, ta ngồi ngay ngắn ở giữa nhà, chỉ chốc lát sau đi vào một nam tử đội mũ rộng vành.
Ta đứng dậy quỳ lạy, nói:
"Đa tạ Viên thúc liều mình tương trợ! Đại ân đại đức này, Sở Ninh vĩnh thế không quên!"
Viên Diệp vội vàng đỡ dậy ta, đỏ cả vành mắt.
"Đại tiểu thư, ta nhìn ngươi lớn lên, lại cùng cha ngươi là huynh đệ sống c.h.ế.t có nhau.
"Coi như để cho ta dùng mạng để đổi lấy công đạo cho Trấn Viễn quân, ta cũng không bao giờ chối từ!
"Chỉ tiếc, chúng ta trù tính lâu như thế, góp nhặt nhiều chứng cứ như thế, lôi kéo được nhiều người trung nghĩa như vậy, cuối cùng lại chỉ vặn ngã được một Thái tử! Haizzzz!"
Ta cười lạnh một tiếng.
"Vị kia vì muốn lời đồn đại lắng xuống, ngay cả trưởng tử mình yêu thương nhất cũng có thể hy sinh, quả nhiên là loại người vô tình vô nghĩa."
Kỳ thật chuyện này phát triển hoàn toàn ở trong dự liệu.
Không có binh quyền, chỉ dựa vào dư luận, làm sao có thể làm gì được người đứng đầu một nước?
Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới dựa vào loại thủ đoạn này vặn ngã Đế hậu, có thể để cho bọn hắn mất đi một đứa con trai cưng, đã coi như là đại hoạch toàn thắng rồi.
Viên Diệp lo lắng mà nhìn ta.
"Đại tiểu thư, xin hãy đồng ý với Viên thúc, tuyệt đối đừng làm chuyện gì điên rồ."
Ta cười một tiếng, nhìn ông ấy rồi gật gật đầu.
Cáo biệt Viên thúc, ta xuất phát đi bái phỏng gia quyến của các liệt sĩ Trấn Viễn quân.
Tất cả mọi người hận không thể dùng trứng thối đập c.h.ế.t cái tên không có lương tâm làm bại hoại Sở gia như ta. Ta cũng không ngạc nhiên chút nào.
Ta bị đánh nhưng cũng không đánh trả, bị mắng không nói lại.
Chỉ là hết lần này đến lần khác hứa với bọn họ rằng, một ngày nào đó ta sẽ cho mọi người một câu công đạo.
Ra ngoài hai tháng, cả thể xác lẫn tinh thần ta đều mệt mỏi, nhưng cũng không quên mua chút đồ ăn ngon trên đường cho Tiêu Quân.
Dù sao hắn cả một đời đều không thể rời khỏi toà thâm cung kia, thật sự là đáng thương.
Nếu là hắn nhìn thấy ta mang theo nhiều đồ vật tốt như thế trở về, nói không chừng có thể đồng ý mặc áo hở cơ bụng rồi múa cho ta xem cũng nên.
Nghĩ như vậy, nước miếng của ta đều muốn chảy xuống, "cười hắc hắc như là một ngây ngốc
Nhưng khi ta mang theo từng rương lễ vật, nhún nhảy hồi cung, xa xa liền trông thấy trong viện tung bay vô số lụa trắng.
Minh Thước đang kêu khóc, ba chân bốn cẳng nhào tới ôm lấy ta:
"Hu hu! Quận chúa ngài trở lại rồi! Cô gia của chúng ta c.h.ế.t mất rồi!"