Chạy Không Thoát - Chương 7,8,9: Cháu chào bà nội!
Cập nhật lúc: 2024-09-08 00:25:22
Lượt xem: 9,962
7
Tôi đến cửa sau của khu chung cư, không thấy Lâm Tận Ngôn đâu. Chắc do thằng bé chân ngắn, chạy chậm, có thể hiểu được.
Chờ một lát đi.
Chờ không lâu thì đã thấy Lâm Tận Ngôn bị một đám vệ sĩ áp giải trở về với vẻ mặt tội nghiệp.
Tiêu đời rồi!
Thằng bé bị bắt rồi.
Tần Thụ bước theo sát sau lưng.
"Nhà cô ở đâu? Cô đã dẫn tôi đi vòng quanh khu này hai vòng rồi."
Lâm Tận Ngôn nhìn đông nhìn tây, ánh mắt bắt gặp tôi đang trốn sau gốc cây lớn liền bật khóc òa lên.
Tần Thụ lập tức hoảng loạn: "Con khóc cái gì, chú có làm gì con đâu!"
Lâm Tận Ngôn: "Hu hu hu, chú là người xấu."
"Dù chú có đá/nh con, con cũng không dẫn chú đến nhà của con đâu.
"Nhắn với mẹ con, con không phải là kẻ hèn!"
Tần Thụ: "..."
Đến lúc này tôi cũng không cần phải trốn nữa. Tôi nhặt một cục đất ướt từ dưới đất lên, hét to rồi xông ra.
"Tần Thụ!"
Tần Thụ vừa quay đầu lại.
"Xem này!"
...
Trong hành lang chật hẹp, từng anh đại ca vệ sĩ đều giữ gương mặt lạnh lùng. Thậm chí con ch.ó siêu to của nhà bên cũng sợ đến nỗi kẹp chặt đuôi.
Tần Thụ lau mặt bằng khăn tắm, bước ra từ phòng tắm, nhìn lướt qua cách trang trí trong phòng, cười lạnh một tiếng.
"Cô chỉ mang con trai tôi đến sống ở nơi nhỏ bé và tồi tàn như thế này?"
Câu này tôi không thích nghe: "Ai là con trai của anh chứ?"
Anh ta nhìn Lâm Tận Ngôn: "Tôi đã điều tra rồi, nó sinh vào tháng 8 năm 2021."
"Lâm Gia, tại sao?
"Tại sao có thai mà không nói với tôi, tại sao lại bỏ đi?"
Chuyện này, muốn giấu cũng không thể giấu được.
Hơn nữa, ngũ quan của Lâm Tận Ngôn giống hệt như được đúc ra từ cùng một khuôn với Tần Thụ.
Tôi hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh: "Thật ra... tôi nợ nặng lãi. Người đòi nợ nói nếu tôi không trả tiền, họ sẽ c.h.é.m cả gia đình tôi. Vì sự an toàn của anh, tôi buộc phải rời đi."
Tần Thụ ngẩn người: "Cái lý do sơ sài như vậy, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Tôi nghiêm túc: "Không lừa anh đâu, là thật đấy!"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Sau một lúc im lặng, Tần Thụ hỏi: "Nợ bao nhiêu?"
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi giơ hai ngón tay lên.
Tần Thụ: "Hai mươi triệu?"
"...Đúng vậy!" Mặc dù tôi không hiểu làm sao có thể nợ nhiều tiền như thế.
Tần Thụ gật đầu: "Tiền tôi sẽ trả giúp cô, giờ thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi về thành phố A."
8.
Mặc dù tôi không muốn trở về, nhưng Tần Thụ đã dùng đứa trẻ để ép tôi phải làm theo ý anh ta.
Việc đầu tiên sau khi về đến nơi là anh ta muốn cùng tôi đăng ký kết hôn.
"Chính em nói đấy, theo phong tục quê em, sau khi mang thai thì phải đăng ký kết hôn, bây giờ con đã lớn thế này rồi, nên đăng ký thôi."
Đã bốn năm rồi, anh ta vẫn chưa chịu thay đổi... không, vẫn kiên quyết như vậy.
"Quá đột ngột."
"Đột ngột?" Tần Thụ lập tức cao giọng: "Có đột ngột bằng lúc em bỏ đi không?
"Em có biết không, lúc anh trở về thấy nhà cửa lộn xộn hết cả, anh còn tưởng nhà bị trộm đột nhập."
"Một người phụ nữ không rõ lai lịch nói đó là nhà của cô ta và yêu cầu anh cuốn gói đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chay-khong-thoat/chuong-789-chau-chao-ba-noi.html.]
"Anh sợ em gặp chuyện gì, đi/ên cu/ồng tìm kiếm em, em có biết bốn năm qua anh đã sống như thế nào không?"
Lần đầu tiên tôi thấy Tần Thụ kích động như vậy, theo phản xạ co rụt cổ lại.
Tôi liền véo một cái lên cánh tay của Lâm Tận Ngôn, cậu bé ngay lập tức hiểu ý, bắt đầu khóc rống lên.
"Mẹ ơi, con sợ!"
Tôi vội ôm chặt lấy con vào lòng để tránh cho Tần Thụ phát hiện thằng bé không có nước mắt.
"Thấy chưa, tự dưng xuất hiện một ông bố, con sợ đến khóc rồi, thế không phải đột ngột sao?"
Tần Thụ hít một hơi sâu: "Vậy em nói phải làm sao?"
Tôi giả vờ suy nghĩ nghiêm túc: "Thế thì đợi con trai chấp nhận anh đã, rồi chúng ta mới đăng ký kết hôn."
Chiến thuật cũ... kéo dài thời gian.
Không biết Tần Thụ lấy tự tin từ đâu, anh ta lại đồng ý.
...
Sau khi giao nhiệm vụ chăm sóc con cho Tần Thụ, tôi đi gặp Ngụy Thi.
Cô ấy thấy tôi thì sửng sốt.
"Ối trời, sao cậu lại bị bắt về thế này?"
Tôi nhìn cô ấy đầy khó chịu: "Cậu nói xem, tớ đã bảo đừng gửi đồ chơi cho con trai tớ nữa, Tần Thụ đã lần theo địa chỉ giao hàng mà tìm ra tớ đấy."
Chúng tôi đều nghĩ rằng sau từng ấy thời gian, Tần Thụ hẳn đã từ bỏ rồi, không ngờ anh ta vẫn cử người giám sát Ngụy Thi. Chỉ một chút sơ suất đã lần ra địa chỉ ẩn nấp của tôi.
Ngụy Thi vỗ tay lên trán: "Thật sơ suất quá! Tớ đã bảo mà, sao tự dưng tớ nhận được chuyển khoản 500.000 tệ từ Tần Thụ, hóa ra là tiền cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì chứ, đưa đây cho tớ!"
Cuối cùng, Ngụy Thi chuyển lại 500.000 tệ cho tôi, tạm thời coi như chi phí chạy trốn lần sau của tôi.
9.
Khi tôi trở về nhà, Tần Thụ và Lâm Tận Ngôn ngồi đối diện nhau bên bàn dài.
Tần Thụ nhìn chằm chằm vào phía đối diện, lúc thì nhíu mày, lúc thì hơi mỉm cười.
Anh ta mở một thanh sô-cô-la đưa qua phía đối diện: "Ăn cái này nhé?"
Lâm Tận Ngôn lạnh lùng nhìn một cái: "Cái này sâu răng."
Tần Thụ lập tức đổi sang một hộp khoai tây chiên nhưng vẫn không nhận được cái nhìn thiện cảm.
"Đồ ăn vặt, có hại cho sức khỏe."
Tần Thụ luống cuống lục tìm trong đống đồ ăn vặt, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì phù hợp.
"Con muốn ăn gì, để ba đi mua."
Lâm Tận Ngôn liếc nhìn anh một cái, kiêu ngạo khoanh tay: "Mẹ con nói, người xấu nhất thích dùng đồ ăn để dụ dỗ trẻ con."
Tần Thụ thở dài, đặt đồ trong tay xuống: "Ba không phải người xấu, ba là ba của con."
Lâm Tận Ngôn: "Ba chính là người xấu, một người xấu lớn!"
Tần Thụ: "..."
Vừa thấy tôi về, anh ta như thấy cứu tinh.
"Về rồi à, đói không, để anh đi nấu cơm."
Cơm còn chưa nấu xong, chuông cửa đã vang lên.
Bà Lý Uyển vội vã bước vào: "Cháu đâu? Cháu đâu rồi? Mau cho mẹ xem nào."
Mặc dù tôi và Tần Thụ chưa kịp kết hôn thì đã chia tay, nhưng bà Lý Uyển vẫn đối xử rất tốt với tôi.
"Gọi bà nội đi con."
Cậu bé Lâm Tận Ngôn ngoan ngoãn chào: "Cháu chào bà nội!"
Bà Lý Uyển cười tươi đến nỗi không khép miệng được: "Ôi chao, ngoan quá!"
Tần Thụ có chút ghen tị: "Mẹ, sao mẹ lại đến?"
Bà Lý Uyển: "Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không phải mẹ anh! Cháu tôi còn chưa nhận anh, thì anh cũng không phải là con trai tôi!"
Bà Lý Uyển đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Bà nói sẽ ở lại để chăm sóc cháu trai.
Tần Thụ thì bảo bà đừng đến gây rắc rối.
Bà liền mắng một câu "Đồ bất hiếu" rồi tức giận bỏ đi.