CHẠY NGAY ĐI!!! - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:06:57
Lượt xem: 903
Cha tôi không nói hai lời đã bắt đầu tháo thắt lưng, mẹ xông lên giữ tôi lại:
"Có phải mày là người đi tìm bọn họ nói chuyện không?"
"Có vui khi làm cha mẹ mất mặt không? Một đứa con gái c.h.ế.t tiệt còn biết tìm người nhục mạ tao á?"
"Đọc sách, để tao xem không đọc sách thì có c.h.ế.t được không!"
Vào mùa hè, quần áo mỏng tang, lưng tôi đau rát, tôi muốn hỏi tại sao em trai có thể học còn tôi thì không, nếu có thể lấy ra 1 vạn 5, thật sự không có nổi 800 đồng sao?
Những lời đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống, họ sẽ không trả lời, chỉ đánh tôi đau hơn nữa.
Tôi cũng không muốn nghe câu trả lời của họ, chỉ cần cho tôi đi học là đủ.
3.
Học trung học thật vất vả, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện báo tin vui cho tôi, cả nhà cùng em trai đang quây quần trước máy tính để kiểm tra điểm số của em ấy.
“Alô, Tĩnh Tĩnh? Tĩnh Tĩnh? Con có nghe không?”
Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Thưa cô, con nghe đây.”
“Con đã kiểm tra điểm số chưa?”
Tôi mím môi, nghe tiếng vui mừng của bố mẹ và em trai: “Vẫn chưa cô ạ.”
“Chúc mừng con, con đã đạt 666 điểm, đứng đầu lớp, và đứng thứ mười toàn trường.”
“Thật không cô ơi?” Tôi thở phào nhẹ nhõm, với điểm số này, chắc chắn có nhiều trường để chọn.
“Chắc chắn rồi, ngày mai trường sẽ tổ chức một buổi tư vấn về việc chọn nguyện vọng, nếu con quan tâm có thể đến nghe.”
“Vâng, cô ạ, con nhất định sẽ đi.”
Tôi cúp điện thoại và bước vào phòng của em trai.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Ra đây, ra đây!”
“Wow, Chiêu Viễn thật giỏi, đạt 250 điểm.”
“Đúng rồi, có thể vào trường cao đẳng nghề trong thành phố rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chay-ngay-di/3.html.]
“Tối nay để Tĩnh Tĩnh làm chút món ngon để chúc mừng Chiêu Viễn!”
Họ vui vẻ nói chuyện, dường như không hề biết rằng năm nay trong nhà còn có một người cũng thi đại học.
“Mẹ.”
Tôi gọi một tiếng, nhưng không ai nghe thấy, cho đến khi em trai đã chán và đuổi bố mẹ ra ngoài để chơi game, thì họ mới nhìn thấy tôi đứng ở cửa.
“Con thi…”
Chưa kịp nói xong, bố tôi đã cắt ngang:
“Thi, thi, thi cái gì, để mày đi học cấp 3 đã là tốt lắm rồi, ngày nào cũng chỉ biết tiêu tiền, nhà này đâu có đủ tiền để cho cả hai đứa vào đại học!”
“Đúng rồi.” Mẹ tôi cũng phụ họa:
“Tĩnh Tĩnh, con đã trưởng thành rồi, chỉ cần lấy một người chồng giàu có là được, em trai con không giống vậy, em ấy là người nối dõi của nhà chúng ta!”
Cảm giác bất mãn dâng lên trong lòng, tôi hét lên:“Nhưng con đã đạt 666 điểm!”
Hai người họ im lặng trong một khoảnh khắc, rồi cha tôi mở lời: “Thì làm sao?”
“Lẽ ra tao nên bán mày đi từ lâu rồi, lại cứ để mày ngày nào cũng ăn uống, tiêu tiền trong nhà.”
“Tao thấy hoặc là mày tìm một xưởng mag làm việc ở thành phố, hoặc là nhanh chóng tìm người kết hôn.”
“Đừng ở nhà này làm phiền chúng tao nữa.”
4.
Như bố mẹ mong muốn, tôi đã đi làm ở thành phố.
Nhưng tôi chỉ làm vậy để thuận tiện đăng ký online và để tiết kiệm tiền cho việc học đại học.
Tôi chọn làm việc ở quán nướng của gia đình bạn học cùng lớp.
Gia đình của chủ quán rất chiều chuộng bạn học, nên cũng quan tâm một đứa trẻ nhỏ tuổi đã ra làm việc như tôi, thậm chí thỉnh thoảng còn cho tôi ăn chung với họ nữa.
Tôi đã nói với ông chủ rằng lương 1500 chỉ nói ra ngoài là 1000, phần còn lại sẽ đưa riêng cho tôi.
Nhà tôi chắc chắn sẽ không cho tiền, không một đồng nào cả.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Không chỉ không cho, trong những tháng nghỉ, tôi còn phải gửi tiền về cho gia đình để làm họ vui vẻ, chỉ để có thể trốn khỏi đó một cách suôn sẻ.