Cháy nhà ra mặt chuột - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-16 16:57:24
Lượt xem: 1,388
Sắc mặt Chị Trần có chút u ám, nhìn về phía Kỳ Thần: “Kỳ Thần, những lời Tống Nguyên nói có phải là sự thật không?”
Kỳ Thần cúi đầu không nói gì. Chị Trần nhìn Lưu Vân rồi nhìn Kỳ Thần, vẻ mặt nghiêm túc: "Lưu Vân, Kỳ Thần, hôm nay hai người nên giải quyết chuyện của Tống Nguyên. Tống Nguyên, bây giờ cô và Kỳ Thần nên cùng Lưu Vân về nhà cô ta, bảo cô ta trả thuốc cho cô."
Vẻ mặt Kỳ Thần u ám, hỏi tôi ngay tại chỗ: "Tống Nguyên, không phải em đã khỏe rồi sao? Tại sao còn cần những thứ thuốc này?"
Tôi nhìn anh ta cười một cách giận dữ, biết anh ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ mặt vô liêm sỉ như vậy của anh ta.
Tôi khịt mũi: “Con cờ hó nhà hàng xóm nhà tôi bị nhiễm bệnh, tôi muốn lấy về cho nó uống”.
Mặt Kỳ Thần lập tức đỏ bừng, có lẽ là vì bị tôi chọc giận: "Tống Nguyên, em!"
"Được rồi! Lấy đồ của người khác rồi trả lại không phải là đúng sao? Cần gì quan tâm họ dùng nó để cho lợn hay c--hó ăn." Chị Trần ngắt lời Kỳ Thần: "Lưu Vân, nhanh đưa Tống Nguyên về lấy đi. Bạn bè của Tống Nguyên ngày nào cũng nhắc cô chuyện này. Cô lại không chịu trả cho cô ấy. Cô nghĩ cái quái gì vậy?"
Lưu Vân do dự: "Chị Nguyên Nguyên, thuốc đó giá bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho chị."
"Tôi không bán!"
Vớ vẩn, thuốc hạ sốt bây giờ là hàng hiếm.
Chị Trần có chút không kiên nhẫn: "Lưu Vân, cô cho rằng người ta ng--u ng--ốc sao? Đi, tôi đi cùng cô, mau trả lại đồ cho người ta, có thấy xấu hổ không?"
Kỳ Thần cúi đầu, rít một hơi thuốc dài: “Đi thôi, tôi lái xe.”
Chúng tôi đi bộ đến gara ngầm, Kỳ Thần đi phía trước, Lưu Vân đi theo Kỳ Thần, còn chị Trần và tôi đi cạnh nhau phía sau.
Khi lên xe, Lưu Vân tự nhiên ngồi ở ghế phụ, cô ta và Kỳ Thần ngầm hiểu như nam nữ yêu nhau.
Chiếc gối thỏ tai dài của tôi ở ghế phụ bị tàn phá đến xơ xác.
Khi yêu Kỳ Thần, tôi rất độc đoán và ghen tuông nên đã dùng một chiếc gối thỏ to chiếm vào ghế phụ trên xe để chứng tỏ đó là ghế dành riêng cho bạn gái. Hiển nhiên, chiếc ghế đặc biệt này đã bị người khác chiếm giữ vô số lần.
Tôi không nói gì mà ngồi ở hàng ghế sau với chị Trần. Kỳ Thần lái xe, dọc đường mọi người đều im lặng, mỗi người đều có mối bận tâm riêng.
Kỳ Thần rất quen thuộc đường về nhà Lưu Vân, trên đường không có xe cộ, rất nhanh đã đến trước cổng một khu dân cư. Đó là một khu dân cư cũ, những ngôi nhà ít nhất cũng đã ba mươi năm, Kỳ Thần thoải mái lái xe đến một tòa nhà, đỗ xe và nói thuốc đang ở đây.
9
Chị Trần nói: "Lưu Vân, lên lầu lấy thuốc và những thứ cô đã dùng trước đó. Tống Nguyên, trước đó cô mua bao nhiêu? Chúng ta cùng nhau tính toán."
Tôi kiểm tra hồ sơ thanh toán của trung tâm mua sắm và cho họ xem, số tiền không nhiều, chỉ 2.000 nhân dân tệ.
Trước sự thúc giục của Chị Trần, Lưu Vân đã chuyển tiền cho tôi.
Sau khi chuyển tiền cho tôi, cô ta không hề có ý định xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chay-nha-ra-mat-chuot/phan-5.html.]
"Sao còn đứng đó? Mau lấy thuốc cho Tống Nguyên." Chị Trần có chút thiếu kiên nhẫn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cuối cùng, Lưu Vân cũng chậm rãi bước ra khỏi xe, nhìn chị Trần và tôi, lưỡng lự không nói.
"Lưu Vân, cô muốn nói cái gì?" Chị Trần cau mày.
Lưu Vân nhìn Kỳ Thần như muốn cầu cứu, Kỳ Thần nhìn cô ta một lúc rồi quay sang tôi hỏi: "Tống Nguyên, người nhà Lưu Vân có người bị bệnh, thuốc hạ sốt đã dùng hết."
Ồ, thảo nào cô ta lại từ chối trả lại cho tôi.
"Tôi mặc kệ, cô nhất định phải trả nguyên vẹn lại cho tôi. Tôi nhớ rõ một hộp còn nguyên, một hộp mở ra, mới dùng được 2 viên."
"Tống Nguyên, sao bây giờ em lại như thế này?"
"Tôi là người như thế nào? Anh nói cho tôi biết đi? Việc tôi lấy lại đồ của mình có vi phạm pháp luật không?"
Chị Trần: “Lưu Vân, nhà cô đã dùng bao nhiêu?”
"Tôi...tôi không biết, tôi không để ý."
“Tống Nguyên mỗi ngày đều nhắc cô, cô không để ý sao?”
Lưu Vân cúi đầu: "Tôi đi xem trước."
Một lúc sau cô ta quay lại với một chiếc túi: "Tuần trước mọi người trong gia đình tôi đều bị ốm nên chỉ còn lại bấy nhiêu thôi."
Tôi mở nó ra và thấy chỉ còn lại chưa đến hai vỉ.
Thuốc tôi mua có 36 viên trong một hộp và 72 viên trong hai hộp, tôi đã dùng 2 viên thì còn lại 70 viên. Bây giờ cô ta chỉ đưa lại 20 viên thuốc cho tôi.
Tôi hỏi cô ta: “Gia đình cô là lợn à? Uống từng đó ibuprofen?”
Kỳ Thần bảo vệ cô ta: “Tống Nguyên, em có thể đừng hung hăng như vậy được không? Em uống thuốc rồi, có nhổ ra được không?”
"Thật tuyệt vời, thiếu 50 viên thuốc, còn không thừa nhận nhà mình toàn lợn? Cho dù cả nhà có bị đốt thành tro cũng không thể dùng nhiều thuốc như vậy?"
Lưu Vân vẻ mặt bi thương khóc lên: "Tôi..."
Kỳ Thần lo lắng: "Tại sao có thể nói chuyện như vậy? Tống Nguyên, đạo đức của em đi đâu rồi?"
“Lời tôi nói không phải là sự thật sao?”
"Em muốn gì?"
"Tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi không thể tin được là nó lại biến mất đột ngột như vậy."
Tôi nhấc máy, Kỳ Thần ngăn tôi lại: "Tống Nguyên, em đ--iên à? Tại sao lại gọi 110 vì chuyện nhỏ nhặt như vậy?"