Chạy Về Phía Em - Chương 9-11
Cập nhật lúc: 2024-09-27 11:53:38
Lượt xem: 2,788
9
Cách một con đường, tôi nhìn người đàn ông đối diện.
Tôi không nhìn rõ lông mày đôi mắt của anh, cũng không nhìn rõ lúc này, trên mặt anh rốt cuộc là biểu cảm gì.
Anh đút tay vào túi quần, nhìn tôi.
Tôi hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Giọng anh hơi khàn, một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Tại sao?"
Tôi nghĩ một lát, đáp: "Tại sao chia tay với anh?"
Anh ừ một tiếng.
Tôi có chút khó hiểu, người thông minh như anh, những người bên cạnh anh đều nhìn ra được chuyện, vậy mà anh còn phải hỏi, tại sao?
Tôi không muốn dây dưa chuyện này với anh lắm, qua loa nói: "Nhà muốn em kết hôn, giục dữ lắm rồi."
Giọng anh hơi ngừng lại, mấy giây sau, hỏi ngược lại: "Chỉ vì vậy thôi sao?"
Tôi thở dài: "Ừm."
Anh dường như đang suy nghĩ gì đó, trầm ngâm một lúc, mới lên tiếng: "Anh có thể cùng em..."
Tôi cắt ngang lời anh, lười nói thêm với anh nữa: "Em đã có người định kết hôn rồi.
"Nghe nói mối tình đầu của anh cũng sắp về nước rồi, chúc mừng anh."
Anh im lặng một lúc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng bật lửa.
Một lúc sau, mới cười một tiếng: "Ừm."
Nói xong, anh lại hỏi, như thể đang cố gắng tìm chuyện để nói: "Những thứ anh tặng em, em không mang theo cái nào, là không thích sao? Em thích gì, anh sai người đưa đến cho em nhé."
Tôi thở dài: "Không cần đâu.
"Sau này đừng liên lạc nữa, chia tay trong êm đẹp đi.
"Tạm biệt."
Nói xong, tôi trực tiếp cúp máy, không nhìn anh nữa, xoay người rời đi.
Trên đường về, tiện tay chặn hết mọi cách liên lạc của anh.
10
Chiều hôm đó, chúng tôi cùng thầy hướng dẫn đi ăn cơm.
Ăn được một nửa, thầy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại: "Thầy ra ngoài đón một người. Coi như là sư huynh của mấy đứa, vừa từ nước ngoài trở về, tình cờ cũng đang ăn cơm ở gần đây."
Không lâu sau, cửa phòng bao được đẩy ra.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy người ngoài cửa.
Dáng người anh ấy rất cao ráo, khí chất hơn người, tay áo xắn lên một nửa, chào hỏi chúng tôi.
Bên cạnh đã có người nhỏ giọng bàn tán: "Là Hứa Yến đấy, không ngờ anh ấy lại về nước rồi."
"Nghe nói anh ấy rất giỏi, tuổi còn trẻ đã nổi tiếng trong và ngoài nước, đạt được rất nhiều giải thưởng, là học trò cưng của thầy đấy."
"Không nói đến chuyện khác, anh ấy thật sự rất đẹp trai."
Không khí trong phòng bao khá tốt, tôi cười theo một lúc, không biết tại sao, lại cảm thấy anh ấy có chút quen mắt.
Sau khi anh ấy đi, không lâu sau, điện thoại tôi đặt trên bàn rung lên.
Màn hình hiển thị tôi nhận được một tin nhắn WeChat.
Xu: 【Không nhớ anh nữa à?】
Rất kỳ lạ, tôi không hề lưu tên anh ấy, nhưng tôi lại nhớ ra rồi.
Lúc đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học, cùng bạn bè đi xem concert.
Lúc kết thúc, chúng tôi ra ngoài, lại bị dòng người chen lấn, tôi vội vàng tìm người, lúc quay đầu lại, lại vô tình va phải một người, sau đó bị bong gân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chay-ve-phia-em/chuong-9-11.html.]
Người đó đỡ tôi dậy, trầm giọng nói một câu đừng cử động, lúc đó liền đưa tôi đến bệnh viện, còn giúp tôi thanh toán viện phí.
Tôi cảm thấy ngại, rõ ràng là lỗi của tôi, lại để người khác phải vất vả cùng tôi lâu như vậy.
Vì vậy, sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi liền xin phương thức liên lạc của anh ấy.
Chuyển tiền cho anh ấy xong, tôi lại theo bản năng nói một câu: "Người tốt bụng ở Bắc Thành cũng nhiều thật đấy, còn đều đẹp trai nữa."
Anh ấy hỏi ngược lại: "Ồ? Còn có người tốt bụng khác nữa à?"
Tôi nói: "Vâng, nhưng sau đó em không gặp lại anh ấy nữa."
Người đàn ông trầm ngâm một lúc: "Anh quen biết nhiều người, có lẽ có thể giúp em tìm."
Nhưng tôi nghĩ mãi, không biết nên miêu tả Kỳ Hàn như thế nào, cuối cùng đành thôi.
Anh ấy cười cười, khí độ trầm ổn, nho nhã ôn hòa: "Vậy được rồi, hy vọng lần sau gặp mặt, em có thể đạt được mong muốn."
Tôi và Hứa Yến trò chuyện trên WeChat vài câu.
Kết thúc chủ đề, tôi suy nghĩ một chút, hỏi anh ấy: 【Tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn anh.】
Anh ấy nói có.
Chúng tôi rất nhanh liền hẹn thời gian và địa điểm.
11
Ăn cơm xong, Hứa Yến nhất quyết muốn đưa tôi về trường, giống như năm đó nhất định phải đích thân đưa tôi đến bệnh viện vậy.
Chúng tôi giằng co một lúc bên đường, có người đi tới.
Tôi nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
"Chuyện gì vậy? Tô Mai không phải ngày mai mới về sao? Sao Kỳ ca còn tâm trạng ở đây tổ chức tiệc độc thân?"
"Cái này tôi không rõ, nhưng nghe nói Kỳ ca hôm nay tâm trạng tệ lắm, mọi người muốn làm anh ấy vui lên."
"Chả trách, vừa rồi trong phòng bao không thấy anh ấy cười lấy một cái."
Họ chắc chỉ ra ngoài mua đồ, mua xong định quay lại.
Trong đó có một người hình như nhận ra tôi, quay đầu nhìn tôi và Hứa Yến mấy lần.
Hóa ra Tô Mai ngày mai sẽ về, tốt quá.
Hứa Yến nhìn tôi một lúc, đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi em, tìm được người đó chưa?"
Tôi nói rồi.
Anh ấy khựng lại, gật đầu: "Chúc mừng em."
Tôi không nói thêm gì nữa, cuối cùng cũng không cãi lại anh ấy, để anh ấy đưa tôi về.
Nhưng vừa về đến ký túc xá không lâu, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Không có lưu tên, là số Bắc Thành.
Tôi không nghĩ nhiều, liền nghe máy.
Đầu dây bên kia lại là Tiêu Cảnh Ý.
Giọng cậu ta rất trầm, mang theo chút cầu khẩn: "Trình Sênh, bây giờ cậu đang ở đâu? Bên này tôi có chút chuyện, cậu có thể đến đây một chuyến không?"
Tôi không hiểu lắm.
"Ở Bắc Thành này còn có chuyện các cậu không giải quyết được? Đừng gọi cho tôi nữa, tôi muốn đi ngủ rồi."
Cậu ta do dự, cuối cùng nghiến răng, than thở với tôi.
"Là Kỳ ca.
"Hôm sinh nhật anh ấy, không phải cậu nhờ tôi chuyển lời chia tay với anh ấy sao? Lúc đó tôi lên lầu, nói chuyện này với anh ấy, lúc đó anh ấy cũng không nói gì, nhưng mấy ngày sau đó không thèm để ý đến tôi, tính tình cũng trở nên cực kỳ tệ. Lúc đầu tôi còn chưa hiểu ra, cho đến hôm nay, lại xảy ra chuyện, tôi mới hiểu, anh ấy đang tức giận vì tôi không giữ cậu lại."
Tôi mím môi: "Hôm nay? Xảy ra chuyện gì?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cậu ta trầm ngâm một lát, cuối cùng thở dài, như thỏa hiệp: "Gửi cậu một video, xem xong cậu sẽ hiểu."