CHẠY VỀ PHÍA NHAU - Chương 13.2 + 14
Cập nhật lúc: 2024-06-06 10:43:57
Lượt xem: 655
Thịnh Cảnh An vòng tay qua eo tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Ánh mắt anh giao với tôi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đó như nói hàng ngàn lần: "Hãy quay lại với tôi, làm ơn."
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, tôi dùng lòng bàn tay đẩy n.g.ự.c anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Anh không còn kiềm chế, dùng ngôn ngữ không lời để diễn tả tình cảm sâu đậm.
Tay tôi mất hết sức lực, không còn kháng cự, lý trí tan biến, từ chấp nhận đến đáp lại.
Khi sắp không thở nổi nữa, anh bế tôi ngồi lên ghế sofa, lại tiếp tục hôn tôi.
Thế giới như bị lãng quên.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Thịnh Cảnh An nhấn ngắt cuộc gọi, không thỏa mãn mà tiếp tục hôn tôi.
Điện thoại lại đổ chuông, tôi dùng ngón tay chọc vào n.g.ự.c anh, ra hiệu cho anh nhận cuộc gọi.
Anh nghe điện thoại, sau khi nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh trở nên trầm tư.
Cúp điện thoại, anh thở dài: “Ông nội tôi bệnh nặng, tôi phải đi thăm ông, tối nay em ở lại đây đi.”
Tôi gật đầu: “Ừm, anh đi đi.”
Anh vội vã rời đi, trước khi đi lại nhìn tủ đầu giường, muốn nói gì đó mà cuối cùng cũng không mở lời.
Tôi ôm Gạo Nếp nằm trên giường anh, tìm lại chút lý trí.
Nếu không phải vì cuộc điện thoại đó, có lẽ tối nay chúng tôi đã...
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cuộc điện thoại đó có phải là một lời cảnh tỉnh?
Đang nhắc nhở tôi rằng, chúng tôi không cùng một thế giới.
Đừng cố gắng vượt qua ranh giới ở giữa?
Tôi đột nhiên nhớ lại ánh nhìn của Thịnh Cảnh An trước khi rời đi, như thể có điều gì đó chưa kịp nói ra.
Trước đây tôi thường mở ngăn kéo đó mỗi đêm, lấy đồ từ trong đó.
Tôi không kìm nén được tò mò, mở ngăn kéo.
Bên trong có một hộp nhẫn, tôi mở ra, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vô cùng.
Tối đó, tôi mơ thấy Thịnh Cảnh An cầu hôn tôi, giấc mơ ngọt ngào vô cùng.
14
Ông nội của Thịnh Cảnh An đã qua đời.
Anh lo liệu tang lễ cho ông nội, còn tôi bận rộn chụp ảnh tạp chí và quay quảng cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chay-ve-phia-nhau/chuong-13-2-14.html.]
Còn có đọc kịch bản mà đạo diễn Diêu gửi.
Đọc xong kịch bản, tôi hẹn gặp đạo diễn Diêu ở một khu nghỉ dưỡng dưới chân núi để bàn về hợp tác.
Khi đi qua sân của khu nghỉ dưỡng, tôi tình cờ gặp Thịnh Cảnh An và Lục Kỳ.
Bố mẹ và anh trai của Lục Kỳ cũng đều có mặt.
Thịnh Cảnh An kéo tôi sang một bên, giải thích nhỏ: “Kiều Hi, anh và nhà họ Lục chỉ đang bàn chuyện làm ăn, em đừng nghĩ lung tung.”
“Ừ, em không nghĩ lung tung.” Tôi liếc nhìn đạo diễn Diêu, rồi nói với Thịnh Cảnh An, “Em và đạo diễn Diêu có chút việc cần bàn, anh cứ bận việc của anh đi.”
“Vậy lát nữa liên lạc?”
“Được.”
Tôi và đạo diễn Diêu vào một phòng trà, trò chuyện hai tiếng đồng hồ, xác định tôi sẽ đóng vai nữ chính trong bộ phim của cô ấy.
Tiễn đạo diễn Diêu, tôi gặp Lục Kỳ trong phòng vệ sinh.
Cô ta cố tình chờ tôi, khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay: “Kiều Hi, biết chiếc nhẫn kim cương này là ai tặng không?”
Tôi không thay đổi sắc mặt: “Ai?”
“Thịnh Cảnh An.” Lục Kỳ mỉm cười, “Ước nguyện cuối cùng của ông nội anh ấy là muốn anh ấy lấy tôi, chị cũng biết Thịnh Cảnh An luôn kính trọng ông nội mà.”
Tôi không phản ứng gì, Thịnh Cảnh An đúng là đã đặt một chiếc nhẫn kim cương, để ở tủ đầu giường.
Tôi đã nhìn thấy, không phải là chiếc nhẫn trên tay Lục Kỳ.
Chiếc nhẫn kim cương Thịnh Cảnh An đặt có khắc chữ viết tắt của tên tôi và anh ấy.
Lục Kỳ tiếp tục nói: “Thịnh Cảnh An đã đồng ý với ông nội anh ấy sẽ lấy tôi, vừa rồi hai nhà gặp mặt là để bàn chuyện cưới xin, đã đồng ý hết rồi.”
Tôi hỏi lại: “Thật sao?”
“Bây giờ Thịnh Cảnh An là của tôi rồi, tôi khuyênchị đừng tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa, nếu không…”
Lục Kỳ dừng lại, “Vừa rồi chị và đạo diễn Diêu bàn về vai nữ chính trong bộ phim mới của cô ấy đúng không? Chị biết đấy, tôi có khả năng làm bộ phim này không khởi quay được, chị chắc cũng không muốn liên lụy đến cô ấy chứ?”
“Hừ.” Tôi bật cười.
Sắc mặt Lục Kỳ trầm xuống: “Chị cười gì?”
“Tư thế đe dọa của cô, buồn cười lắm.” Tôi thu lại nụ cười, bình tĩnh hỏi, “Nếu Thịnh Cảnh An thực sự muốn cưới cô, cô cần phải đe dọa tôi sao?”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Trong gương, khuôn mặt Lục Kỳ tức giận đến mức méo mó.
Cô ta nói với theo bóng lưng tôi: “Kiều Hi, Thịnh Cảnh An biết chị đã nhận lợi ích từ ông nội anh ấy mới đồng ý chia tay, chuyện này là cái gai trong lòng anh ấy, anh ấy muốn quay lại với chị chỉ vì không cam tâm bị chị lừa dối, các người sẽ không lâu dài đâu.”
Nghe đến đó, tôi khựng lại…